Ý của Châu Dị hai năm rõ mười.
Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh, chiếc eo thon khom xuống, như thể sắp chạp vào đôi môi Châu Dị, thấy yết hầu anh chuyển động, cô chợt bật cười.
"Châu Dị, anh đúng là ăn mặn rồi nên thấy được tinh túy của đồ ăn rồi."
Giọng nói trầm ấm của Châu Dị vang lên.
"Không được sao?"
"Được, nhưng anh cũng phải có chừng mực."
Châu Dị cười nhiều ẩn ý.
"Ví dụ như... một tuần... bảy lần?"
Khương Nghênh cười.
"Vậy anh cũng phải nhớ là mua thêm thuốc bổ."
Khương Nghênh nói xong, chẳng để ý đến Châu Dị nữa,
Bởi vì chiều phải đi thử áo cưới với Mạnh Nhuế, không biết mấy giờ mới có thể về, nên cô phải sắp xếp cho Tô Dĩnh trước.
Khương Nghênh vào nhà bếp giúp Tô Dĩnh làm một dĩa trái cây, lại giúp bà nấu cơm tối cho vào tủ lạnh. Cuối cùng mới lấy máy tính bảng mở cửa phòng Tô Dĩnh.
Khương Nghênh vừa vào cửa, Tô Dĩnh đang nằm trên giường chống hai tay xuống giường ngồi dậy.
Khương Nghênh bước lên trước, đặt máy tính bảng lên đầu giường của Tô Dĩnh.
"Dì, chiều cháu phải ra ngoài, nếu dì thấy chán thì có thể chơi ipad giải sầu, nếu không muốn chơi thì dì ra phòng khách xem tivi cũng được. Đến mai có thời gian, cháu sẽ tìm giúp việc cho dì, chăm sóc vấn đề ăn uống của dì."
Tô Dĩnh nhìn máy tính bảng được Khương Nghênh đặt ở đầu giường, xua xua tay.
"Dì lớn thế này rồi không chơi mấy cái này."
Khương Nghênh cười.
"Lớn tuổi thì liên quan gì đến việc chơi máy tính bảng?"
Vẻ mặt Tô Dĩnh không được tự nhiên.
"Nghênh Nghênh, lúc nãy dì có xem qua ở mấy cái app tìm việc. Người cỡ tuổi dì muốn tìm công việc mà có mặt mũi chút e là khó."
Tô Dĩnh nói xong, đưa tay kéo tay Khương Nghênh.
"Nếu dì ra ngoài làm giúp việc, liệu cháu có thấy xấu hổ không?"
Khương Nghênh thuận thế ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
"Một là không trộm, hai là không cướp. Dựa vào sức lao động của mình mà kiếm tiền, tại sao cháu phải thấy xấu hổ?"
Nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, vẻ mặt căng thẳng của Tô Dĩnh dịu lại.
"Vậy đợi cháu tìm giúp việc cho dì, rồi dì học cô ấy."
Khương Nghênh cười.
"Dạ."
Mỗi người đều có cách sống riêng, Khương Nghênh không cưỡng cầu.
Thật lòng đối xử tốt với ai đó không phải là nhất mực ép người ta phải thực hiện những gì mà bạn cho là tốt. Mà là cho phép họ sống theo cách mà họ thấy thoải mái nhất.
Tuy Tô Dĩnh hơi lớn tuổi, nhưng học lực không kém.
Với năng lực hiện giờ của Khương Nghênh, hoàn toàn có thể giúp bà sắp xếp một công việc đàng hoàng.
Nhưng cô biết những lo lắng của Tô Dĩnh, nên chẳng đề cập đến luôn.
Nói chuyện với Tô Dĩnh một lúc, Khương Nghênh xem đồng hồ thấy sắp đến giờ, bèn dặn dò Tô Dĩnh vài câu rồi đứng lên đi.
Công việc giữ thể diện của nhà họ Châu trước giờ vẫn làm rất tốt.
Dù là ông cụ Châu thể hiện rõ ra mặt là xem thường Mạnh Nhuế, nhưng vẫn sắp xếp cho cô ấy vào cửa hàng áo cưới hạng nhất hạng nhì ở Bạch Thành.
Khi Khương Nghênh lái xe đến, Mạnh Nhuế đang được vài nhân viên gúp chọn lựa.
Có lẽ là Mạnh Nhuế khá yếu đuối, nên vẻ ngoài những nhân viên đó thì cười hi hi ha ha, nhưng thực ra lại rất khinh thường, hoàn toàn chẳng tôn trọng khách hàng.
Khương Nghênh vừa vào cửa, một nhân viên cửa hàng chạy đến, kích động nói với cô.
"Cô... cô là Khương Nghênh?"
Khương Nghênh nhìn đối phương, hỏi với vẻ hoài nghi.
"Cô biết tôi?"
"Tôi là fan của cô. Tôi rất thích xem cái show mà cô đang quay đó..."
Nhân viên cửa hàng nói rồi bước ra khỏi quầy thu ngân.
"Cô còn xinh hơn trên truyền hình."
Khương Nghênh trước giờ vẫn không quen với sự nhiệt tình của người khác, huống chi là sự nhiệt tình này đến từ một người xa lạ.
Khương Nghênh bèn cười lịch sự với đối phương rồi bước đến chỗ Mạnh Nhuế.
Đối phương thấy Khương Nghênh lạnh lùng như vậy, không những không giận, mà còn thấy hưng phấn, bèn đưa điện thoại ra chụp ảnh.
"A a... đúng là biểu hiện trên tivi và ngoài đời y hệt nhau."
Khương Nghênh bước đến bên cạnh Mạnh Nhuế.
Mạnh Nhuế nhìn thấy cô, như thể thấy được cứu tinh. Giằng ra khỏi tay những nhân viên bán hàng, bước vội đến trước mặt cô.
"Khương Nghênh, cô đến rồi."
Khương Nghênh cười xa cách.
"Chị dâu."
Tay đang thả dọc theo hông, Mạnh Nhuế nắm chặt vạt áo mình, nói nhỏ.
"Xin lỗi nhé, tôi đã bắt cô đến đây thế này. Ông vốn muốn mẹ hoặc là Châu Kỳ đưa tôi đi, nhưng..."
Nhưng họ không muốn.
Mạnh Nhuế chưa nói hết câu thì đôi mắt đỏ hoe.