Châu Dị dứt lời, trợ lý Trần bặm bặm môi, vẻ mặt nhăn nhó.
Châu Dị thấy vậy chau mày. "Sao?"
Trợ lý Trần nhìn sang chỗ Khương Nghênh đang đứng với ánh mắt chột dạ, rồi kề sát vào Châu Dị nói.
"Tôi đi tìm Sếp Khúc rồi, cô ấy bảo tôi chuyển lời cho anh."
Nhìn thấy trợ lý Trần chợt sáp lại gần mình, đôi mày kiếm của Châu Dị càng chau lại nhiều hơn.
"Cậu nói thì nói, kề sát vào tôi làm gì?"
Trợ lý Trần thập thò lén lút.
"Tôi sợ bị mợ nghe thấy."
Châu Dị liếc nhìn anh, vẫn bước đi liên tục.
"Cô ta bảo cậu nhắn gì với tôi?"
Trợ lý Trần hạ giọng nói:
"Cô ấy nói hồi Lưu Bị muốn mời Chu Cát Lượng mà tam cố mao lư, còn anh thì chỉ sai một đứa trợ lý quèn đi hỏi chuyện mà hỏi được à, không đủ thành ý."
Châu Dị nghe nói vậy thì nhíu mày.
"Cô ta muốn tôi đích thân đi?"
"Có lẽ là vậy."
Châu Dị không rõ là giận hay vui.
"Được, có điều kiện là được."
Châu Dị nói xong, sải bước bước vào nhà bếp.
Trợ lý Trần bám sát theo sau, bèn cất lời hỏi anh với nguyên tắc không biết thì hỏi.
"Sếp Châu, anh vào nhà bếp có chuyện gì?"
Châu Dị cởi áo vest ngoài rồi đưa cho trợ lý Trần, vừa xắn tay áo, nói.
"Nấu vài món."
Mặt khác, quản lý sảnh đã đưa Khương Nghênh và Tô Dĩnh vào trong phòng riêng, miệng chào phu nhân, rồi cung kính tận tụy.
Khương Nghênh hầu như từ bé đến lớn đề ở nhà Châu Gia, nên cũng khá quen với hành động ân cần này.
Nhưng Tô Dĩnh thì không, nhìn thấy quản lý sảnh cười đến cứng cả mặt, cả người cảm thấy rất gò bó.
Khương Nghênh vừa nhìn là biết Tô Dĩnh không thoải mái, cô đứng lên cầm lấy ấm nước từ tay quản lý.
"Cứ để tôi."
Quản lý sảnh cười trừ rồi đưa ấm cho Khương Nghênh.
"Mợ Châu, mợ xem bây giờ gọi thức ăn được chưa?"
Khương Nghênh cúi mặt rót trà.
"Đợi Châu Dị quay lại đi. Chúng tôi nói chuyện một lúc trước."
Quản lý sảnh hiểu ngay.
"Vâng, vậy nếu không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước. Có gì thì mợ cứ gọi tôi bất kỳ lúc nào."
Khương Nghênh đáp lại nhẹ nhàng.
"Ừm, cảm ơn anh."
Nhìn theo quản lý sảnh đang rời đi, Tô Dĩnh thở phào nhẹ nhõm. Có hơi xót cho Khương Nghênh.
"Nghênh Nghênh, có phải là ngày nào cháu cũng đối mặt với cảnh tượng này?"
Khương Nghênh cười trừ.
"Dạ."
Tô Dĩnh: "Mệt không?"
Khương Nghênh tay đang rót trà chợt khựng lại, sợ Tô Dĩnh buồn bèn ngước mắt nhìn và cười nói:
"Quen rồi."
So với những người sài lang hổ báo ở nhà họ Châu, thì những người ở đây chẳng là gì.
Theo đóm ăn tàn, vốn là lẽ thường của xã hội.
Khương Nghênh trước giờ luôn che giấu tâm trạng thật, Tô Dĩnh biết chẳng hỏi được gì từ miệng cô nên chuyển đề tài.
"Cháu nói thật với dì đi, cháu thực sự không thích Dị à?"
Khương Nghênh đưa chén trà đang cầm trong tay cho Tô Dĩnh.
"Dạ."
Tô Dĩnh cầm lấy chén trà.
"Nhưng dì nhìn cậu ấy, hình như là rất thích cháu."
Khương Nghênh không thể nói thật với Tô Dĩnh, bèn rót cho mình chén trà rồi ngồi xuống, không lên tiếng.
Thấy Khương Nghênh không nói gì, Tô Dĩnh lại nói tiếp.
"Lúc nãy dì nghe Dị nói như thể là quan hệ giữa cậu ấy với nhà họ Châu cũng không tốt."
"Dạ, mẹ anh ấy vì Châu Hoài An mà chịu khổ nhiều, lúc bé anh ấy chẳng được thích khi ở nhà họ Châu."
Tô Dĩnh nghe vậy như thể có suy nghĩ gì.
Châu Dị về lại phòng riêng vào 10 phút sau đó.
Châu Dị đẩy cửa bước vào, trong tay còn mang theo một hủ nước ép tươi.
"Dì, đói rồi phải không ạ?"
"Không có, dì ăn sáng còn no, giờ vẫn còn chưa đói."
Châu Dị bước lên trước, mở bộ đồ ăn còn mới, lấy cốc bên trong đó ra đổ nước ép vào, rồi đưa cho Tô Dĩnh.
"Dì, khẩu vị của bách hương quả được không? Lúc nãy trong nhà bếp cháu nhìn thấy họ mang bách hương quả tươi vào ngon lắm, nên tự lý làm một chút, nếu như dì không thích thì cháu đi đổi."
Tô Dĩnh cười mỉm.
"Dì uống gì cũng được, không kén chọn đâu."
Tô Dĩnh nói xong, nhận cốc nước ép từ Châu Dị.
Châu Dị cười, anh bước đến ngồi xuống cạnh Khương Nghênh, cầm lấy cốc nước trước mặt cô uống hết nước còn lại trong cốc, sau đó đổ đầy nước ép cho cô.
"Em thử đi."