Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền cau mày.
Khương Nghênh mím môi, không cần quay đầu lại cũng biết biểu cảm hiện tại của Châu Dị, cô cúi đầu uống nước.
Một lúc sau, Khương Nghênh đưa tay sờ lên mặt Châu Dị, nhẹ giọng nói, "Chuyện này không giống như scandal của người nổi tiếng, càng xử lý sớm càng có lợi cho chúng ta."
Châu Dị không nói gì, nghiêng đầu cắn ngón tay Khương Nghênh, coi như là phản đối trong im lặng.
Khương Nghênh mỉm cười, "Châu tổng, chú ý hình tượng tổng tài bá đạo của anh chút đi, sắp sụp đổ rồi đấy."
Châu Dị trầm giọng nói, "Trước mặt em, anh có hình tượng từ bao giờ?"
Nói xong, Châu Dị hít sâu một hơi, hỏi, "Nhất định phải về sao?"
Khương Nghênh đặt cốc nước xuống, giọng điệu kiên định, "Ừm, nhất định phải về."
Châu Dị đặt tay lên bụng Khương Nghênh, "Anh về cùng em."
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, mỉm cười, "Được."
Vé máy bay về Bạch Thành được đặt lúc sáu giờ chiều.
Thorne lái xe đưa hai người đến sân bay, giúp họ lấy hành lý xuống xe, chống một tay vào cửa xe nói, "Hai người chắc chắn không muốn chơi thêm vài ngày nữa sao?"
Châu Dị cười nói, "Có dịp sẽ quay lại."
Thorne nhìn Khương Nghênh, cười nhún vai, "E là trong vòng một năm tới sẽ không có cơ hội đâu."
Châu Dị khẽ cười, ôm Thorne chào tạm biệt, "Giúp tôi chăm sóc hai người bạn của tôi nhé."
Thorne thành thật nói, "Tôi sẽ cố gắng."
Châu Dị, “Phải làm được."
Chào tạm biệt Thorne, Châu Dị và Khương Nghênh vào sân bay làm thủ tục lên máy bay.
Hơn hai mươi tiếng đồng hồ, lúc đến không thấy khó chịu gì, nhưng lúc về, từng giây từng phút đều khiến Châu Dị như ngồi trên đống lửa.
Trên đường đi, Châu Dị hỏi Khương Nghênh không dưới mười lần có thấy khó chịu ở đâu không.
Khương Nghênh vẫn buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê đáp lại Châu Dị, "Em không sao, anh cũng ngủ một lát đi."
Máy bay hạ cánh xuống Bạch Thành vào chiều hôm sau.
Cát Châu lái xe đến đón.
Cát Châu vừa giúp hai người lấy hành lý bỏ vào cốp xe, vừa kể về chuyện của Ngô Tiệp.
"Chắc chắn là có người đứng sau giật dây, nếu không thì không thể nào bị thổi phồng lên như vậy được."
"Hôm nay em có liên lạc với trợ lý Trần, nghe nói lúc dìm bài viết xuống cũng gặp phải trở ngại."
"Ngô Tiệp…Ngô… Dì Ngô cũng bị không ít phóng viên quấy rầy, em đã đổi phòng bệnh cho bác gái, chú Bùi đã giúp sắp xếp điều dưỡng riêng, bác sĩ và y tá cũng là người riêng."
Chỉ vài câu ngắn gọn, Cát Châu đã tóm tắt rõ ràng tình hình từ khi sự việc xảy ra.
Khương Nghênh "ừm" một tiếng, cúi người lên xe.
Cát Châu nhìn Châu Dị, rồi lại nhìn Khương Nghênh đang ngồi trong xe, luôn cảm thấy không khí giữa hai người hơi kỳ lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì anh ta lại không nói rõ được.
Cát Châu, "Anh rể, lên xe thôi."
Châu Dị trầm giọng nói, "Lát nữa lái xe chậm một chút, cố gắng đừng để xóc."
Cát Châu gật đầu không mấy để ý, "Anh cứ yên tâm về tay lái của em."
Châu Dị liếc Cát Châu, "Không yên tâm được."
Cát Châu, "???"
Tìm cớ gây sự à?
Hai người cãi nhau trong chuyến du lịch trăng mật sao?
Châu Dị nói xong, cúi người lên xe, ngồi cạnh Khương Nghênh ở hàng ghế sau.
Cát Châu giúp hai người đóng cửa xe, nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau, anh đưa tay lên gãi đầu.
Rốt cuộc là cãi nhau hay không cãi nhau?
Cát Châu mang theo một bụng thắc mắc lên xe, vừa khởi động máy, điện thoại đặt trên bảng điều khiển đã reo lên.
Cát Châu liếc nhìn điện thoại, thấy là Bùi Văn Hiên gọi đến, không nghĩ nhiều, liền cầm điện thoại lên nghe máy, "Alo, chú Bùi."
Cát Châu nói xong, không nghe thấy Bùi Văn Hiên trả lời, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào chói tai.
"Bác sĩ Bùi, nghe nói anh đã kết hôn với dì của Châu phu nhân phải không? Xin hỏi hiện tại anh đang dùng thân phận gì để ngăn cản chúng tôi vào phỏng vấn?"
"Bác sĩ Bùi, mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ta rốt cuộc là như thế nào, anh có biết không?"
"Bác sĩ Bùi, anh nghĩ gì về việc cháu rể của anh có một người mẹ là tiểu tam? Chuyện này có ảnh hưởng đến tình cảm của anh và vợ anh không?"