Hình như là không?
Nhưng lúc đó cô... tham lam sắc đẹp của Châu Dị.
Điều này không thể nghi ngờ.
Khương Nghênh đang ngẩn người nghĩ về chuyện cũ, Khúc Tích liền dựa vào người cô, hơi co chân, hai tay ôm lấy đầu gối, ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói, "Châu Dị... có người phụ nữ khác bên cạnh không?"
Khương Nghênh nghe vậy hoàn hồn, nghiêng đầu nhướng mày, không nghe rõ, "Cái gì?"
Khúc Tích thấy Khương Nghênh vừa nãy đang ngẩn người, liền ghé sát lại, nói từng chữ một, "Bà và Châu Dị ở bên nhau lâu như vậy, anh ta có người phụ nữ khác bên cạnh không? Khi gặp phải trường hợp anh ta có người khác, bà giải quyết như thế nào?"
Khương Nghênh, "Ngoại trừ khoảng thời gian anh ấy cố tình tạo scandal, thì bên cạnh anh ấy không có người phụ nữ nào khác."
Cho dù có người theo đuổi, Châu Dị cũng chưa bao giờ cho đối phương một chút cơ hội nào.
Châu Dị đã giải quyết và xử lý hậu quả ổn thỏa trước khi cô phát hiện ra.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích bĩu môi, "Quả nhiên, đàn ông lăng nhăng trên đời này đều giống nhau, chỉ có Châu Dị là chung tình."
Khương Nghênh nghe vậy cong môi cười, "Bùi Nghiêu cũng không tệ."
Khúc Tích, "Hừ."
Lúc này, ở bờ biển.
Bùi Nghiêu ngồi trên bãi biển, gió biển thổi tung mái tóc anh ta.
Bùi Nghiêu mặc áo sơ mi trắng, khóe miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt khó hiểu.
Châu Dị đứng sau lưng anh ta, đưa chân đá nhẹ vào eo anh ta, "Giả làm thanh niên văn nghệ à?"
Bùi Nghiêu không ngờ Châu Dị lại đá mình, loạng choạng suýt nữa thì úp mặt xuống cát, may mà anh ta phản ứng nhanh, chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.
Sau khi đứng vững, việc đầu tiên Bùi Nghiêu làm là quay lại mắng Châu Dị.
"Châu Dị, ông có biết nhìn không vậy? Không thấy tôi đang phiền lòng à?"
Châu Dị đút hai tay vào túi quần, nhìn Bùi Nghiêu từ trên cao xuống, trêu chọc, "Đã có em gái tốt rồi còn phiền lòng cái gì?"
Nghe thấy ba chữ "em gái tốt", sắc mặt Bùi Nghiêu càng thêm u ám.
Châu Dị trêu chọc, "Nào, kể cho tôi nghe xem, em gái tốt của ông ở đâu ra vậy?"
Bùi Nghiêu mặt mày tối sầm, "Em gái tốt cái quái gì."
Châu Dị cười ngồi xuống bên cạnh Bùi Nghiêu, duỗi chân ra, "Không có?"
Bùi Nghiêu nghiến răng, "Không có."
Châu Dị trêu ghẹo, "Vậy là Khúc Tích bịa chuyện?"
Bùi Nghiêu nghiến răng ken két, "Cũng... không phải."
Chuyện này không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu.
Cô em gái này xuất hiện quá bất ngờ, còn bất ngờ hơn cả cú đá vừa nãy của Châu Dị.
Không chỉ Bùi Nghiêu không biết gì về cô em gái này, mà ngay cả bố mẹ Bùi Nghiêu cũng không biết.
Nghe nói là do ông nội Bùi đã hứa hôn cho Bùi Nghiêu từ nhỏ.
Đối phương cầm tín vật mà ông nội Bùi năm xưa đưa đến, yêu cầu thực hiện hôn ước, bố mẹ Bùi Nghiêu nhận ra món đồ gia truyền của nhà mình, nên đành phải chấp nhận.
Ban đầu, bố mẹ Bùi Nghiêu không định nói cho Bùi Nghiêu biết, sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Khúc Tích, định âm thầm hủy hôn ước với đối phương, lặng lẽ giải quyết.
Ai ngờ đối phương lại là người cố chấp, nhất quyết không chịu hủy hôn.
Cuối cùng không còn cách nào khác, bố mẹ Bùi Nghiêu đành phải đẩy cái "họa" này cho Bùi Nghiêu.
Cái "họa" này đúng là to thật, lúc nó rơi xuống, Bùi Nghiêu đang ôm Khúc Tích trên giường.
Điện thoại reo lên, Khúc Tích nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, liền vùng ra khỏi người anh, không nói một lời rồi tát anh một cái.
Anh ta ngơ ngác hỏi lý do, Khúc Tích cầm điện thoại trên giường ném mạnh vào lòng anh, "Tự anh xem đi."
Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trên đó là tin nhắn từ một số lạ: Anh Bùi Nghiêu, em là Tiểu Tiểu, bây giờ anh có thời gian không? Em muốn nói chuyện với anh về hôn ước của chúng ta.