Bùi Nghiêu đang bực tức.
Nghe Châu Dị nói vậy, anh ta lập tức nổi trận lôi đình.
Bùi Nghiêu quay người lại định nổi giận, Châu Dị cong môi cười, "Sao? Muốn đánh nhau à?"
Bùi Nghiêu, "Solo?"
Châu Dị nhướng mày, "Sợ ông chắc?"
Châu Dị nói xong, đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi, đứng dậy trước.
Bùi Nghiêu theo sát phía sau, "Châu Dị, nói trước nhé, lát nữa ai thua cũng đừng khóc."
Châu Dị cúi đầu xắn tay áo, "Chỉ cần ông đừng khóc lóc tìm mẹ là được."
Cả Châu Dị lẫn Bùi Nghiêu đều có thể xem là người có võ.
Hai người đánh nhau, chiêu nào cũng nhanh, mạnh, chuẩn xác, không hề có chút hoa hòe hoa sói nào.
Vài chiêu qua đi, ai cũng không chiếm được lợi thế.
Ngay lúc Bùi Nghiêu sắp tung đòn hiểm vào hạ bộ Châu Dị, anh bất ngờ hỏi: "Lần này ông đến hưởng tuần trăng mật với tôi, rốt cuộc có nhiệm vụ gì?"
Bùi Nghiêu, "Cầu hôn Khúc Tích chứ gì."
Châu Dị trêu chọc, "Vừa nãy chúng ta nói gì?"
Bùi Nghiêu nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi nói nếu ông sinh con trai, tôi sinh con gái, thì sẽ cho hai đứa kết hôn, rồi ông nói tôi không có số hưởng đó..."
Châu Dị cắt ngang, "Sau đó thì sao?"
Bùi Nghiêu, "Sau đó Khúc Tích nói dù sao cũng là con mình..."
Nói đến đây, Bùi Nghiêu đột nhiên tỉnh ngộ, trên mặt nở nụ cười.
Ngay sau đó, thừa lúc Bùi Nghiêu mất cảnh giác, Châu Dị liền vật anh xuống bãi biển.
Bùi Nghiêu bị vật xuống cũng không tức giận, nhìn Châu Dị cười ngây ngô, "Vậy là, Khúc Tích đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi sao?"
Châu Dị ngồi xổm xuống, kéo cổ áo Bùi Nghiêu nói, "Đồng ý cái gì mà đồng ý, ông còn chưa có một màn cầu hôn tử tế, cũng chưa có nhẫn cầu hôn, mà còn muốn Khúc Tích đồng ý lời cầu hôn của ông à?"
Châu Dị vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền cười nói, "Ai nói không có? Nhẫn cầu hôn tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi, còn màn cầu hôn thì..."
Bùi Nghiêu còn chưa nói hết câu, Châu Dị đã đấm mạnh một cú.
Bùi Nghiêu kêu lên một tiếng, nụ cười trên mặt biến thành đau đớn, chửi tục, "Mẹ kiếp, Châu Dị, ông chơi thật à?"
Châu Dị cười như không cười, "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt."
Bùi Nghiêu, "Tâm trạng ông không tốt thì trút giận lên tôi à?"
Châu Dị nói, "Một công đôi việc, tôi vừa trút giận lên ông, ông vừa bị thương để lấy lòng thương hại của Khúc Tích."
Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu đáp lời, Châu Dị lại đấm thêm một cú nữa.
Mấy cú đấm này của Châu Dị thật sự không hề nương tay.
Hai cú đấm xuống, má Bùi Nghiêu lập tức bầm tím.
Là anh em nhiều năm, Bùi Nghiêu thấy Châu Dị hôm nay tâm trạng bất ổn, mặc kệ vết thương trên mặt đang nhức nhối, anh nhăn mặt hỏi: "Hôm nay ông bị làm sao thế?"
Châu Dị cúi đầu, nghiến răng nói, "Ông chủ nhà nghỉ đối đầu với Thorne là Châu Diên."
Bùi Nghiêu nghe vậy sững người, "Cái quái gì vậy?!"
Sắc mặt Châu Dị u ám, lại giơ nắm đấm lên.
Thấy cú đấm của Châu Dị sắp giáng xuống, Bùi Nghiêu vội vàng dùng một tay đỡ lấy, "Đừng đấm nữa, trút giận vừa thôi. Ông thì hả giận, tôi thì mặt mày sưng vù, đừng nói lấy lòng thương hại của Khúc Tích, e là tối nay còn không được vào phòng cô ấy."
Bùi Nghiêu nói xong, dùng đầu lưỡi đẩy vào bên má bị đánh, nhíu mày nói tiếp, "Cho dù gặp Châu Diên, ông cũng không nên tức giận như vậy chứ, ân oán giữa ông và Châu Diên..."
Châu Dị trầm giọng nói, "Châu Diên chỉ là nguyên nhân trực tiếp, còn có... mẹ tôi."
Châu Dị nói xong, ánh mắt trở nên hung dữ.
Bùi Nghiêu nghe vậy, nhìn Châu Dị một lúc, rồi buông tay đang đỡ tay Châu Dị xuống, dang hai tay nằm ngửa ra bãi biển, "Nào, hôm nay tôi làm bao cát cho ông, cứ đánh thoải mái."