Châu Dị dứt lời, bầu không khí chợ trầm lặng.
Nước ép vừa vào đến miệng thì nghẹn nơi cổ họng, cô ho sặc sụa.
Thấy vậy, Châu Dị rút khăn giấy trên bàn trà đưa cho cô.
Khương Nghênh nhận lấy, rồi che miệng ho, đặt ly nước ép xuống bàn, một hồi lâu cô mới hỏi:
"Anh... anh nói gì?"
Châu Dị dụi tàn thuốc trêu ghẹo.
"Có gì mà em bất ngờ dữ vậy?"
Khương Nghênh: "..."
Không phải kinh ngạc, mà cô hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này.
Vài năm trước, tin tức lăng nhăng của Châu Dị ngập trời ngập đất, thậm chí cô còn từng hoài nghi Châu Thị Media thành lập phòng quan hệ công chúng không phải là phục vụ cho nghệ sĩ mà là phục vụ cho anh.
Khương Nghênh không lên tiếng, đôi môi Châu Dị nở nụ cười, vừa tức vừa muốn cười.
"Trong mắt em, anh sống kiểu đó à?"
Khương Nghênh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, trầm lặng một hồi rồi nói.
"Cũng không phải."
Châu Dị nghe thấy câu trả lời không thành thật của Khương Nghênh, anh hơi ngã người ra sau, một tay để hờ trên thành ghế, gõ nhẹ.
"Em nói thật đi!"
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh, nói:
"Trước kia chính anh thừa nhận là anh thích Quan Luy."
Châu Dị trả lời rất tự nhiên phóng khoáng:
"Giả đó."
Khương Nghênh nghe nói chau mày.
Thực ra Khương Nghênh không hề hoài nghi về tính chân thực trong câu nói của Châu Dị, bởi vì anh hoàn toàn chẳng cần lừa cô.
Huống chi, ban đầu người nói dối nào chỉ có Châu Dị, cô cũng thừa nhận là mình thích Châu Diên mà thực chất thì không có đó sao?
Khương Nghênh trầm tư một hồi, suy nghĩ kỹ càng rồi nhìn Châu Dị.
"Tôi... không phải là cô gái đầu tiên của anh đó chứ?"
Khương Nghênh dứt lời, ngón tay Châu Dị đang gõ trên thành ghế chợt khựng lại. Anh không trả lời mà hỏi ngược.
"Em nói xem?"
Lòng Khương Nghênh chợt dấy lên một dự cảm không lành.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí chợ trở nên khó nói, không biết là ám muội hơn hay là ngại ngùng hơn.
Chừng nửa phút sau, Khương Nghênh khó khăn thốt lên câu hỏi:
"Phải?"
Đôi mắt hoa đào của Châu Dị lóe lên ánh cười, giọng nói trầm bổng.
"Ừ."
Khương Nghênh như nghẹt thở: "..."
Có thể nhận ra sắc mặt Khương Nghênh rất khó coi. Châu Dị lại cười.
"Em sợ tôi bắt em chịu trách nhiệm?"
Khương Nghênh nói thật lòng.
"Rất sợ."
Bàn tay đặt trên thành sô pha có hơi run nhẹ khó thấy, giọng Châu Dị thấp xuống.
"Đừng sợ."
Châu Dị nói xong, ánh mắt nhìn xuống nền nhà.
Thực ra biểu hiện thất vọng của Châu Dị không rõ ràng lắm, nhưng Khương Nghênh luôn nhạy cảm, cô nhận ra ngay sự không bình thường nơi anh.
"Châu Dị."
Khương Nghênh mở miệng.
Châu Dị nháy mắt, nở nụ cười, chuyển đề tài.
"Đúng rồi, anh chưa nói hết chuyện lúc nãy."
Khương Nghênh nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng rồi lại chẳng biết nên nói thế nào.
Tâm trạng Châu Dị thay đổi rất nhanh, sự cô đơn thất vọng trước đó chỉ thoáng qua, khiến Khương Nghênh cho rằng chỉ là cô nhầm lẫn.
Châu Dị kể cho Khương Nghênh nghe đại khái câu chuyện xảy ra tối nay ở căn hộ của Quan Luy. Bỏ qua những câu cạn tình anh đã nói với Quan Luy, nói giảm nói tránh chỉ nói với Khương Nghênh là từ giờ sẽ không gặp Quan Luy nữa.
Khương Nghênh yên lặng lắng nghe.
Châu Dị nói xong, nhìn Khương Nghênh.
"Nghe anh nói lâu như vậy, em không có ý kiến gì sao?"
"Chuyện riêng của anh, tôi không tiện nhiều lời."
Khương Nghênh nói xong, cảm thấy mình có hơi hời hợt, lại nghĩ đến chuyện anh đã giúp mình trong tối nay ở nhà cổ họ Châu, bèn ngập ngừng rồi bổ sung thêm.
"Anh quyết định như vậy tự nhiên có lý do của anh, tôi tự ý đánh giá là không tôn trọng."
"Em không nghĩ anh là người lạnh lùng?"
Khương Nghênh chau mày.
"Anh đang nói mình hay là đang ám chỉ tôi?"
Châu Dị bật cười.
"Ôi, em hiểu ý à?"
"Anh đang sỉ nhục IQ của tôi đấy à?"
Châu Dị trêu:
"Đè IQ của em lên sàn nhà rồi chà xát điên cuồng?"