Câu trả lời của Bùi Nghiêu ngắn gọn xúc tích.
Châu Dị liếc nhìn anh ta, đáy mắt thoáng hiện ý cười, "Đáng đời ông."
Châu Dị nói xong, chưa kịp để Bùi Nghiêu đáp lời, Thorne ngồi bên cạnh liền chen vào, "Trễ rồi, có gì thì đến chỗ tôi vừa ăn vừa nói chuyện."
Nói rồi, Thorne cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.
Nhận thấy Thorne có vẻ vội, Khương Nghênh nháy mắt với Châu Dị.
Châu Dị hiểu ý, khẽ cười nói, "Đi thôi."
Từ biệt thự của Châu Dị đến nhà nghỉ của Thorne không xa, lái xe chỉ mất mười mấy phút.
Lúc đến sân bay đón bọn họ, Thorne lái chiếc Passat, còn bây giờ lại là một chiếc xe bán tải đậm chất địa phương.
Mọi người lên xe, vừa hạ cửa kính xuống tận hưởng gió biển, vừa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Mười mấy phút sau, xe đến nhà nghỉ của Thorne.
Thorne vừa dừng xe, đã có mấy người phục vụ chạy từ bên trong ra, thẳng tiến đến cốp xe của anh.
Thorne nhảy xuống xe, chống hai tay vào hông, nói với mấy người phục vụ, "Khiêng cẩn thận nhé, có cua đấy, đừng làm chết, lát nữa có một đoàn khách du lịch đến, dặn nhà bếp làm cẩn thận..."
Thorne đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, Châu Dị và những người khác cũng lần lượt xuống xe.
Khương Nghênh nhìn xung quanh một lượt, rồi quay sang Châu Dị, "Nhà nghỉ của Thorne chọn địa điểm tốt đấy."
Chiếc áo sơ mi trên người Châu Dị bị gió biển luồn vào cổ áo, phồng lên một chút ở phía sau, "Anh giúp anh ta chọn đấy."
Khương Nghênh nghe vậy, ánh mắt mang ý cười, "Mắt nhìn của anh tốt thật."
Châu Dị, "Mắt nhìn của chồng em lúc nào mà chẳng tốt."
ừa dứt lời, Châu Dị nhìn sang Khương Nghênh, ánh mắt họ giao nhau, đong đầy tình cảm.
Bên kia, Bùi Nghiêu gãi đầu, tiến lại gần Khúc Tích, hắng giọng nói, "Nóng không?"
Trán Khúc Tích lấm tấm mồ hôi, nhưng khí thế quanh người lại lạnh như băng, cười gượng gạo, "Không nóng."
Bùi Nghiêu gãi đầu xong lại gãi mũi, "Thật ra, nếu em thấy nóng thì không cần phải che kín như vậy."
Khúc Tích liếc nhìn Bùi Nghiêu, "Em không muốn mất mặt."
Bùi Nghiêu, "Đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chúng ta còn là người yêu, xảy ra chuyện này chuyện kia, lúc đó để lại chút dấu vết trên người cũng là chuyện bình thường mà?"
Khúc Tích, "Từ cổ đến vai, từ cánh tay đến chân, rất bình thường?"
Bùi Nghiêu chột dạ quay đầu nhìn ra biển, đánh trống lảng, "Cảnh lúc này đẹp thật đấy, em nhìn biển kìa, xanh... quá."
Khúc Tích khẽ cười khẩy, "Hừ."
Đến biển sao có thể không ăn hải sản?
Thorne muốn làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, liền gọi nhà bếp chuẩn bị một bữa tiệc hải sản thịnh soạn với đủ loại.
Mọi người ngồi bên bờ biển, vừa ăn hải sản vừa uống rượu trò chuyện, sau vài ly rượu, Bùi Nghiêu giơ ly lên nói, "Nào, chúng ta cùng cạn ly."
Châu Dị trêu chọc, "Cứ thế này mà cạn? Ông không định nói gì sao?"
Bùi Nghiêu nghĩ ngợi một lúc, rồi buột miệng nói, "Chúc chúng ta hải sản với bia, thông suốt đến muôn đời."
Châu Dị, "..."
Khương Nghênh, "..."
Khúc Tích, "..."
Thorne đã giơ ly lên rồi lại lặng lẽ đặt xuống, "..."
Lời chúc này.
Thà đừng có còn hơn.
Sau khi Bùi Nghiêu nói xong, không khí bỗng chốc im lặng.
Bùi Nghiêu cũng nhận ra mình nói sai, đang định sửa lời, thì một người phục vụ chạy từ xa đến, ghé vào tai Thorne nói, "Ông chủ, đoàn khách du lịch đặt nhà nghỉ của chúng ta, vừa hủy đặt phòng, chuyển sang nhà nghỉ bên cạnh rồi."
Thorne cau mày, "Cái gì?"