Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 870




Tình yêu đẹp nhất, chính là người bạn yêu cũng vừa hay yêu bạn.

Hai người nên duyên vợ chồng, đầu bạc răng long.

Lời Châu Dị vừa dứt, Thorne sững người một lát, sau đó bật cười, vươn tay vỗ vào cánh tay Châu Dị, "Cậu nhóc này, cậu vậy mà, cậu vậy mà..."

Châu Dị khẽ cười, "Suỵt."

Thorne, "Vợ cậu không biết à?"

Châu Dị trầm giọng nói, "Cô ấy đã biết quá nhiều rồi, không thể biết thêm nữa."

Thorne không biết giữa Châu Dị và Khương Nghênh đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh thật lòng coi Châu Dị là bạn, thấy bạn mình cưới được người con gái mình yêu, anh thật tâm thật ý mừng cho cậu.

Thorne mỉm cười, thu tay về đặt lên vô lăng, liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Khương Nghênh đang chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, bèn hạ giọng nói với Châu Dị, "Khi nào rảnh cậu phải kể cho tôi nghe chuyện của hai người."

Châu Dị trêu chọc, "Gã trai thép mà cũng có trái tim thiếu nữ à?"

Thorne, "Không không, tôi chỉ là khá hứng thú với câu chuyện tình yêu của cậu thôi."

Châu Dị trêu ghẹo, "Tò mò ghê nhỉ."

Thorne nghiêm túc nói, "Tôi chỉ tò mò, tình yêu như thế nào mà có thể yêu đến mức như vậy, cậu biết lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu cho tôi cảm giác gì không? Cứ như thể giây tiếp theo cậu sẽ chết đi..."

Lần đầu tiên Thorne gặp Châu Dị là khi anh đến gần biệt thự của Châu Dị khảo sát, muốn mở một nhà nghỉ.

Cũng là người xa lạ nơi đất khách quê người, anh muốn hỏi Châu Dị về tình hình ở đây.

Ai ngờ anh vừa mở lời, Châu Dị còn chưa kịp đáp, thân thể đã lảo đảo, ngã thẳng xuống đất, đập trán chảy máu.

Thorne chưa kịp hỏi han gì đã làm việc tốt.

Sau một hồi đắn đo, anh đã lái xe đưa Châu Dị đến bệnh viện.

Những chuyện tiếp theo, lại rắc rối và phức tạp.

Châu Dị vừa lưu manh vừa lươn lẹo, cứ như đang ăn vạ.

Tỉnh dậy liền bám lấy Thorne.

Thorne nhớ lại khoảng thời gian đó, cảm thấy mình chưa từng hầu hạ bố mẹ chu đáo như vậy.

Mua nước mua cơm, chăm sóc tận tình suốt đêm.

Thậm chí sau khi Châu Dị xuất viện, anh còn bị ép buộc đến nhà Châu Dị làm bảo mẫu toàn thời gian một thời gian.

Dòng suy nghĩ của Thorne đột ngột dừng lại, xe vừa vặn dừng trước biệt thự của Châu Dị.

Thorne tắt máy, xuống xe trước tiên lấy hành lý từ cốp xe cho mọi người.

Thorne tất bật bê hành lý vào biệt thự, Bùi Nghiêu khoác vai Châu Dị đứng trước xe hỏi, "Châu Dị, ông đến Positano khi nào vậy?"

Châu Dị thản nhiên đáp, "Nhiều năm trước."

Bùi Nghiêu lại hỏi, "Đến làm gì?"

Châu Dị dùng khuỷu tay huých vào ngực Bùi Nghiêu, đẩy anh ra xa một chút, "Du lịch, ngắm cảnh, còn có thể làm gì nữa?"

Nói xong, Châu Dị sải bước đi vào biệt thự.

Bùi Nghiêu bám theo sau, hét lên, "Tôi không tin, chắc chắn ông có chuyện giấu tôi, chuyện này ông chỉ giấu mình tôi thôi à? Hay là lão Tần cũng không biết? Tôi nói cho ông biết, nếu chuyện này ông chỉ giấu mình tôi, lão Tần biết được, tôi sẽ làm cho ra lẽ..."

Bùi Nghiêu lải nhải, Châu Dị đi phía trước, khóe môi cong lên.

Chuyện này Tần Trữ cũng không biết.

Lúc đó ba người, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

Đều là những chàng trai trẻ mới nổi trong giới kinh doanh, vừa lo toan việc nhà, vừa gánh vác việc "nước".

Lúc đó, ai cũng có khó khăn riêng, chuyện làm ăn đã đủ rối bời rồi, Châu Dị không muốn thêm chuyện tình cảm vào để mọi người phải bận tâm.

Anh em mà, phải đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ.

Châu Dị và Bùi Nghiêu đi trước, Khương Nghênh và Khúc Tích đi sau.

Khúc Tích khoác tay Khương Nghênh, ngón tay khẽ véo vào cánh tay cô.

Khương Nghênh đau "hít" một tiếng nhìn cô.

Khúc Tích nháy mắt nói, "Bà nói xem Châu Dị nhà bà mấy năm trước đến đây làm gì? Phong cảnh thế này, có phải là tay trong tay với người đẹp nào không?"