Trịnh Vĩ đang lẩm bẩm thì quản lý sảnh đã dẫn Tần Trữ đến trước cửa một phòng riêng.
Quản lý sảnh cung kính mở cửa, Tần Trữ sải bước vào trong.
Nhìn Tần Trữ vào phòng, quản lý sảnh không đi theo ngay, mà nghiêng người, nhường Sầm Hảo và Trịnh Vĩ vào trước.
Sầm Hảo mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Quản lý sảnh: "Cô khách sáo rồi, việc nên làm mà."
Trịnh Vĩ đi ngang qua quản lý sảnh, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với anh ta.
Quản lý sảnh không hiểu: "??"
Thấy quản lý sảnh có vẻ nghi ngờ, Trịnh Vĩ liền nhỏ giọng trấn an: "Anh yên tâm, mấy lời khen vừa rồi anh rể em nghe cả rồi, chắc chắn sẽ không quên đâu."
Quản lý sảnh nghe vậy, nhân cơ hội nịnh nọt: "Cậu là... em vợ của luật sư Tần?"
Trịnh Vĩ ưỡn ngực: "Chính hiệu."
Quản lý sảnh: "Nhìn cậu thật tuấn tú."
Trịnh Vĩ vỗ vai quản lý sảnh: "Phải nói là anh có mắt nhìn người."
Dứt lời, Trịnh Vĩ bước vào phòng, dưới ánh mắt khó hiểu của quản lý sảnh.
Trịnh Vĩ (nghĩ thầm): Hình tượng của anh đẹp trai ngời ngời.
Quản lý sảnh (nghĩ thầm): Bạn gái của luật sư Tần nhìn thế nào cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là có một đứa em trai không được thông minh cho lắm.
Bữa cơm này, ba người đều có tâm tư riêng.
Ăn được một lúc, Trịnh Vĩ ra ngoài gọi thêm hai chai rượu mơ.
Khi phục vụ mang rượu đến, Trịnh Vĩ nhận lấy, rót rượu cho Tần Trữ, vừa rót vừa nói: "Anh rể, anh cứ uống thoải mái đi, lát nữa em lái xe."
Tần Trữ cúi đầu nhìn rượu trong ly, gõ nhẹ ngón tay lên thành ly.
Thấy Tần Trữ không nói gì, Trịnh Vĩ quay sang rót rượu cho Sầm Hảo: "Chị, rượu mơ, chỉ mười độ thôi, không say đâu, chị thử xem."
Nói xong, Trịnh Vĩ sợ Sầm Hảo không uống, lại bổ sung một câu: "Ngọt lắm."
Tục ngữ nói, "vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo".
Sầm Hảo nhìn chằm chằm Trịnh Vĩ: "Em lại giở trò gì đấy?"
Trịnh Vĩ chột dạ, nói lắp bắp: "Không, không có mà."
Sầm Hảo hỏi: "Rượu này có vấn đề?"
Trịnh Vĩ lắc đầu: "Sao có thể?"
Sầm Hảo giơ ly rượu lên, đưa đến trước mặt Trịnh Vĩ: "Nếu không có vấn đề, vậy em uống một ngụm cho chị xem."
Trịnh Vĩ tỏ vẻ khó xử: "Chị, lát nữa em còn phải lái xe, nếu cả ba chúng ta đều uống rượu thì ai lái xe?"
Sầm Hảo: "Không sao, chúng ta có thể gọi lái xe thuê mà."
Trịnh Vĩ: "..."
Hai chị em nhìn nhau, cuối cùng Trịnh Vĩ cắn răng, cầm ly rượu từ tay Sầm Hảo, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, Trịnh Vĩ đặt mạnh ly rượu xuống bàn: "Giờ chị tin rồi chứ?"
Sầm Hảo thấy vậy, lại lấy một ly rượu khác rót rượu, liếc nhìn Trịnh Vĩ nói: "Nếu không có vấn đề, vậy vừa nãy em căng thẳng cái gì?"
Trịnh Vĩ im lặng không nói.
Sầm Hảo thích rượu mơ từ hồi mười mấy tuổi, khi lần đầu tiên được nếm thử.
Cứ uống là không dừng lại được.
Nhưng may mà rượu mơ độ cồn thấp, Sầm Hảo uống một hai chai cũng không sao.
Sầm Hảo cúi đầu tự rót tự uống, Trịnh Vĩ thấy Sầm Hảo không nhìn mình nữa, liền âm thầm lau mồ hôi lạnh, ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra, tìm Wechat của Tần Trữ, gửi một tin nhắn: Anh rể, anh để ý chị gái em nhé, một chai là đổ đấy.
Trịnh Vĩ vừa gửi tin nhắn xong, điện thoại của Tần Trữ liền rung lên.
Tần Trữ cúi đầu nhìn màn hình, mở tin nhắn ra:?
Trịnh Vĩ: Suỵt, trong rượu mơ có pha rượu trắng.