Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 856




Tâm trạng Khương Nghênh bị đè nén cả buổi sáng, lúc này nhờ sự hài hước của Khúc Tịch mà cuối cùng cũng được giải tỏa.

Khúc Tịch lải nhải một hồi, cuối cùng mới hỏi: "Hai người định đi hưởng tuần trăng mật khi nào?"

Khương Nghênh đáp: "Chắc là mấy ngày tới."

Khúc Tịch nói: "Mấy ngày tới tôi thật sự không có thời gian, không đùa đâu."

Nghe giọng điệu nghiêm túc của Khúc Tịch, Khương Nghênh mỉm cười: "Yên tâm, nếu bà không muốn đi, chúng tôi tuyệt đối không ép."

"Chỉ cần bà vượt qua được cửa ải Bùi Nghiêu năn nỉ ỉ ôi là được".

Khương Nghênh nói mập mờ, Khúc Tịch không biết chuyện, tiếp tục trêu chọc: "Tuần trăng mật mà, đương nhiên là hai người mới ngọt ngào."

Khương Nghênh mỉm cười: "Ừ."

Khúc Tịch lại nói: "À đúng rồi, tôi muốn làm mẹ nuôi rồi, bà và Châu Dị nhà bà tranh thủ "cố gắng" trong chuyến đi này nhé, để tháng sau tôi được làm mẹ nuôi."

Khương Nghênh trêu chọc: "Tự lực cánh sinh thôi, thay vì đặt hy vọng vào người khác, chi bằng đặt hy vọng vào chính mình, làm mẹ nuôi có gì hay, muốn làm thì làm mẹ ruột luôn đi."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tịch bĩu môi qua điện thoại: "Chuyện này là muốn là được sao?"

Khương Nghênh: "Có chí thì nên, bà cứ thử nghĩ xem, tôi nghĩ là được đấy."

Khương Nghênh nói bóng gió quá rõ ràng, Khúc Tịch hiểu ngay: "Thôi đi, tôi không có thời gian, tôi còn phải phấn đấu cho sự nghiệp."

Nói xong, Khúc Tịch sợ Khương Nghênh tiếp tục chủ đề này, liền gọi tên trợ lý vài tiếng qua điện thoại, giả vờ bận rộn rồi cúp máy.

Điện thoại vừa ngắt, nụ cười trên mặt Khương Nghênh càng thêm rạng rỡ, cô tập trung lái xe.

Xe vừa đi được một đoạn, điện thoại trên bảng điều khiển lại rung lên hai lần.

Khương Nghênh liếc nhìn, trên màn hình hiện lên tin nhắn Khúc Tịch gửi đến: Cố lên nhé, tháng sau nhất định phải cho tôi lên chức mẹ nuôi.

Khương Nghênh mỉm cười, không trả lời.

Hơn một tiếng sau, Khương Nghênh lái xe về đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khương Nghênh vừa dừng xe đã nhìn thấy Châu Dị đang ngồi hút thuốc bên bồn hoa.

Châu Dị ngồi đối diện với một vườn hồng, cổ áo sơ mi đen hơi mở, khóe miệng ngậm điếu thuốc, mắt lim dim, vẻ mặt khó đoán.

Nhìn khuôn mặt vô cảm của Châu Dị, Khương Nghênh thấy xót xa, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa xuống xe.

Châu Dị đang ngẩn người, hoàn toàn không để ý Khương Nghênh đã đi đến bên cạnh mình.

Mãi đến khi trước mặt anh có một bóng đen, Châu Dị mới hoàn hồn: "Về rồi à?"

Châu Dị trầm giọng nói, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh cúi đầu: "Sao lại ngồi ngoài này?"

Châu Dị cười khẽ: "Ngắm hoa."

Nói rồi, Châu Dị hất cằm về phía Khương Nghênh: "May mà lúc đó trồng nhiều, trừ số dùng trong đám cưới, vẫn còn khá nhiều."

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền ngồi xổm xuống trước mặt anh: "Anh thích hoa à?"

Châu Dị đưa tay lên xoa gáy Khương Nghênh, trầm giọng đáp: "Thích."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vậy năm sau em trồng cho anh nhé."

Châu Dị nghe vậy liền mỉm cười: "Chắc là không được."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, khó hiểu: "Tại sao?"

Châu Dị cúi người xuống, hôn lên khóe môi Khương Nghênh, khẽ nói: "Vì năm sau bà xã chắc là sẽ mang thai, bà bầu không thích hợp làm việc nặng."

Nói xong, tay Châu Dị đang đặt trên gáy Khương Nghênh di chuyển xuống, véo nhẹ dái tai cô: "Vợ, hôm nay em vất vả rồi."

Khương Nghênh biết Châu Dị đang nói đến chuyện gì, cô vẫn ngồi xổm, cảm giác tê tê dại dại lan ra, dịu dàng nói: "Ngày mai  chúng ta đi hưởng tuần trăng mật luôn đi.”