Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 844




Vì có màn xen ngang của Cát Châu.

Bầu không khí bữa ăn sau đó trở nên kỳ quặc.

Sau bữa ăn, Khương Nghênh đang ngồi ăn hộp đào ngâm do dì Trương làm trên ghế sofa phòng khách thì Tiểu Cửu mặt mày sa sầm bước vào từ cửa.

Nhìn thấy Khương Nghênh và Châu Dị, Tiểu Cửu vô cảm chào hỏi.

"Châu tổng, phu nhân."

Châu Dị liếc nhìn Tiểu Cửu, gật đầu coi như đáp lại.

Khương Nghênh miệng ngậm nửa miếng đào, sau khi Tiểu Cửu vào bếp, cô quay sang nói với Châu Dị: "Sao em thấy hôm nay Tiểu Cửu có vẻ không vui?"

Châu Dị mỉm cười: "Có sao?"

Khương Nghênh khẳng định: "Nhất định là có."

Khương Nghênh vừa dứt lời, từ phòng ăn liền vang lên tiếng Cát Châu năn nỉ ỉ ôi.

"Anh Cửu, em sai rồi, em sai rồi còn chưa được sao?"

"Em thề, sau này em không dám nữa."

"Tối qua không phải là do uống say sao?"

"Anh em giúp đỡ nhau thôi mà, anh cần gì phải như vậy chứ?"

"Em đã xin lỗi rồi anh còn muốn thế nào nữa?"

Cát Châu lải nhải một tràng.

Cậu ta vừa nói xong, Tiểu Cửu liền "choang" một tiếng, đập vỡ một cái bát.

Bầu không khí trong phòng ăn lập tức căng thẳng.

Thấy tình hình căng như dây đàn, sắp sửa bùng nổ, dì Trương vội chạy từ trong bếp ra, đến phòng khách cầu cứu Châu Dị và Khương Nghênh: "Châu tổng, phu nhân, Tiểu Cửu và Tiểu Cát không biết làm sao, nhìn như sắp đánh nhau đến nơi rồi, hai người có muốn vào xem sao không?"

Dì Trương nói xong, vẻ mặt do dự nhìn Châu Dị và Khương Nghênh.

Khương Nghênh đặt hộp đào ngâm xuống, rút khăn giấy lau miệng, hỏi Châu Dị: "Anh chắc chắn không vào xem sao à?"

Châu Dị cười khẽ: "Đi, đừng để hai đứa nhóc đó đập phá phòng ăn của anh."

Nói xong, Châu Dị đưa mắt trấn an Khương Nghênh, rồi đứng dậy đi về phía phòng ăn.

Trong phòng ăn, Cát Châu ngồi, Tiểu Cửu đứng, hai người giằng co, mặt mày đều khó coi.

Đặc biệt là Tiểu Cửu, mặt lúc đỏ lúc trắng, có thể thấy là đang cố gắng kìm nén cơn giận.

Ban đầu, trên mặt Cát Châu còn có chút áy náy, nhưng sau đó không biết là bị Tiểu Cửu chọc tức hay sao mà cậu ta lại cười khẩy, dựa người vào ghế nói: "Chuyện đã rồi, anh muốn thế nào? Em thấy lạ thật đấy, anh cần gì phải tức giận như vậy? Sao? Anh là con gái chưa chồng à?"

Mặt Tiểu Cửu đỏ bừng: "Câm miệng!"

Cát Châu mặt dày nói: "Em cũng muốn câm miệng lắm chứ, em còn định sáng nay coi như không có chuyện gì xảy ra nữa cơ, đây không phải là tự anh khó chịu muốn tìm đến sao?"

Tiểu Cửu vốn đã không giỏi ăn nói, đối mặt với Cát Châu ba hoa chích chòe, đổi trắng thay đen, nhất thời không nói nên lời.

Giây tiếp theo, Tiểu Cửu tức giận bước tới túm cổ áo Cát Châu, giơ nắm đấm định đánh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, đẩy Cát Châu ngã xuống ghế, buông lời cảnh cáo: "Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."

Cát Châu: "Vậy thì anh chịu khó tránh mặt em đi."

Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Cát Châu, rồi quay người bỏ đi.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn không nể mặt Châu Dị, cũng không ai nói chuyện với anh.

Mãi đến khi Tiểu Cửu đóng sầm cửa bỏ đi, Cát Châu mới nói với Châu Dị: "Anh rể, có thuốc lá không?"

Châu Dị cười khẩy, đi đến phòng khách lấy một bao thuốc từ trong ngăn kéo ném cho Cát Châu.

Cát Châu bắt lấy, cúi đầu xé vỏ bao, lấy một điếu thuốc châm lửa, rít một hơi rồi nói: "Tối nay em về thăm mẹ, ở nhà với mẹ hai ngày."

Châu Dị kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cát Châu, vừa cười vừa hỏi: "Cậu làm gì Tiểu Cửu rồi?"

Cát Châu cắn chặt điếu thuốc, uể oải nói: "Kẻ thiệt thòi đâu phải hắn ta, hắn giận cái gì chứ!"