Trần Triết hỏi thẳng, Nhậm Huyên nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Hai người nhìn nhau, Trần Triết khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay dính máu của mình, nắm chặt lại rồi nói: "Muốn nói gì thì nói đi."
Nhậm Huyên: "..."
Nói?
Bầu không khí thế này thì nói kiểu gì?
Nói đến nước này rồi, có những lời Nhậm Huyên không thể nào mở miệng được.
Một lúc sau, Nhậm Huyên lấy lại bình tĩnh, nói: "Trần Triết, con gái tốt trên đời còn nhiều, với điều kiện hiện tại của cậu, hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn tôi gấp trăm lần."
Nói xong, Nhậm Huyên không cho Trần Triết cơ hội phản bác, tiếp tục nói:
"Chuyện tình cảm phải xuất phát từ hai phía."
Nhậm Huyên vừa dứt lời, Trần Triết gật đầu, như thể đã nghe lọt tai những lời cô nói, rồi hỏi: "Chị không thích tôi một chút nào sao? Dù chỉ một chút?"
Nhậm Huyên bỗng thấy ngực nghẹn lại: "Không... thích."
Trần Triết mím môi, cười tự giễu: "Được, tôi biết rồi."
Nghe Trần Triết nói vậy, Nhậm Huyên thở phào nhẹ nhõm, chuyển chủ đề: "Chuyện ghi hình show truyền hình đó, nếu cậu không muốn tham gia thì..."
Trần Triết trầm giọng cắt ngang: "Đừng để chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc."
Nói xong, Trần Triết mở cửa xe bước xuống.
Thấy vậy, Nhậm Huyên vội vàng đuổi theo: "Cậu đi đâu?"
Trần Triết quay đầu nhìn Nhậm Huyên, thản nhiên nói: "Tôi sẽ tự tìm phòng khám để băng bó vết thương, không làm phiền chị nữa."
Nhậm Huyên: "..."
Trần Triết nhếch mép cười với Nhậm Huyên, rồi vẫy một chiếc taxi.
Lão Tống và Tiểu Lý đứng trong hiệu thuốc thấy cảnh này thì đều ngây người.
Tiểu Lý nhìn thuốc băng bó trong tay, hỏi lão Tống: "Anh Tống, số thuốc này chúng ta còn cần nữa không?"
Lão Tống cau mày: "Không mang về thì sao tôi ăn nói với Huyên Huyên?"
Tiểu Lý: "Nhưng mà trợ lý Trần đã đi rồi!"
Lão Tống: "Vậy cậu đi nói với Huyên Huyên là chúng ta mua thuốc xong lâu rồi, đứng đây xem kịch thôi à?"
Tiểu Lý: "..."
Vài phút sau, lão Tống và Tiểu Lý cầm thuốc băng bó quay lại xe.
Tiểu Lý im lặng, lão Tống giả vờ hỏi: "Trợ lý Trần đâu rồi?"
Nhậm Huyên liếc nhìn lão Tống, rồi lại nhắm mắt: "Anh Tống, diễn hơi quá rồi đấy."
Lão Tống biết màn kịch vụng về của mình đã bị lật tẩy, đưa tay sờ mũi, vẻ mặt không được tự nhiên quay sang nói với Tiểu Lý: "Tiểu Lý, lái xe đi."
Lúc này, Trần Triết ngồi trên taxi, sắc mặt tối sầm, trong đầu hiện lên lời nói của tên fan cuồng kia.
"Mày đừng tưởng có tí tiền mà muốn làm gì thì làm! Tao nói cho mày biết, Huyên Huyên căn bản không thích mày."
Tình yêu dù cách trở núi non biển cả, nhưng núi non biển cả đều có thể san bằng.
Nhưng nếu giữa hai người không phải là cách trở núi non biển cả, mà là sự không yêu thì sao?
Trần Triết càng nghĩ càng thấy bực bội, lấy bao thuốc ra, châm một điếu.
Xe từ từ chạy, tài xế taxi nhìn Trần Triết qua gương chiếu hậu, cười nói: "Anh bạn, tôi mở cửa sổ nhé, anh không phiền chứ? Vợ tôi không thích mùi thuốc lá, lát nữa tôi còn phải đi đón vợ tan ca."
Nghe tài xế nói vậy, Trần Triết khẽ nhướng mắt, lịch sự đáp: "Xin lỗi, tôi sẽ tắt thuốc."
Tài xế nghe vậy liền xua tay, vẻ mặt áy náy: "Không sao, không sao, chỉ cần bay bớt mùi là được."
Trần Triết không nói gì, dập tắt điếu thuốc rồi hạ cửa sổ xuống, vứt tàn thuốc ra ngoài.
Rút tay về, Trần Triết lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm chat bạn bè: Có ai rảnh không? Đi uống rượu không? Tôi mời.