Bốn mươi phút sau, xe đến khách sạn đã đặt trước.
Khương Nghênh xuống xe, cô mặc một bộ sườn xám màu đỏ, tay cầm quạt che mặt.
Châu Dị mặc một bộ lễ phục cưới kiểu Trung Quốc cùng phong cách với Khương Nghênh.
Hai người đứng cạnh nhau, trang phục cưới có cùng gam màu chủ đạo, họa tiết thêu tương đồng.
Châu Dị nắm tay Khương Nghênh, siết nhẹ, sau đó quay đầu nhìn ra phía sau.
Khúc Tích hiểu ý, cô xách vạt váy phù dâu, chạy đến, đỡ lấy tay Khương Nghênh, nhỏ giọng cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ hộ giá người vào trong.”
Khương Nghênh cúi đầu, khẽ cười: “Thôi, cách xưng hô này ta nghe không nổi.”
Khúc Tích: “Nghe được, nghe được, phải nghe được, hôm nay bà là lão đại, có gọi bà là Lão phật gia, bà cũng phải nghe nổi."
Nói xong, Khúc Tích quay đầu liếc nhìn Châu Dị, nhỏ giọng nói: “Người khác mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, thì đeo ngọc bội ở eo, Châu Dị nhà chị lại độc lạ, eo lại đeo đồ chạm khắc gỗ..."
Nói đến đây, Khúc Tích đột nhiên im bặt.
Khương Nghênh nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn thấy thứ được treo bên hông Châu Dị, chính là bức tượng gỗ nhỏ mà anh tự tay khắc cho cô.
Khương Nghênh siết chặt chiếc quạt trong tay, trong lòng cô tràn đầy ấm áp.
Kỹ thuật khắc gỗ của Châu Dị rất tinh xảo.
Cho dù người “kém mắt” đến đâu, chỉ cần nhìn kỹ, cũng có thể nhận ra bức tượng gỗ đó được khắc theo hình dáng Khương Nghênh.
Khúc Tịch mắt nhìn tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra bức tượng treo ở eo anh là hình của Khương Nghênh.
Khúc Tích “chậc” một tiếng: "Châu Dị nhà bà trong chuyện tình cảm thật sự là không chỗ chê, chắc cả đời này tôi không thể nào trải nghiệm được sự lãng mạn này rồi."
Khương Nghênh: "Chưa chắc, biết đâu Bùi Nghiêu lại mang đến cho bà sự lãng mạn lớn hơn thì sao?"
Khúc Tích hừ nhẹ: “Chỉ cần anh ấy không dọa tôi, tôi đã cảm ơn trời phật rồi."
Hai người đang nói chuyện, Sầm Hảo và Nhậm Huyên cũng bước đến.
Sầm Hảo nhỏ giọng nói: “Châu tổng nói còn một lúc nữa hôn lễ mới bắt đầu, bảo chúng ta vào phòng nghỉ ngơi trước.”
Sầm Hảo nói xong, Khương Nghênh khẽ cười gật đầu: “Được, vậy chúng ta vào trong trước đi.”
Nói xong, Khúc Tịch giả vờ đỡ cô vào khách sạn.
Khương Nghênh nhìn “diễn xuất vụng về” của Khúc Tích, không nhịn được cười: “Thôi đi, tôi có phải đeo khăn che mặt đến mức không nhìn thấy đường đâu."
Khúc Tích cười khẩy: “Tuy bà có thể nhìn thấy đường, nhưng phần diễn này, chúng ta phải diễn cho tròn vai".
Ở cửa khách sạn, Châu Dị cùng đội ngũ phù rể đang đón tiếp khách.
Đội ngũ phù rể của Châu Dị hôm nay, ai nấy đều đẹp trai, đứng ở cửa khách sạn, trông như thể là một nhóm nhạc nam của công ty truyền thông nào đó sắp debut.
Bùi Nghiêu nhiều chuyện, lợi dụng lúc không có ai, bèn nói: "Sao tôi nhớ tháng trước chị họ tôi lấy chồng, người ta là cô dâu chú rể đứng ở cửa đón tiếp khách, sao đến lượt ông lại là mấy người bọn tôi đứng đón khách thay ông?"
Châu Dị thản nhiên nói: “Vợ tôi đi giày cao gót, đứng lâu mỏi chân.”
Bùi Nghiêu: “Bọn tôi không mỏi chân à?”
Châu Dị nghiêng đầu, nheo mắt, nhìn có vẻ như đang cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Lão Bùi, ông mệt à?”
Bùi Nghiêu cứng họng: “Không… mệt.”
Bên kia, trong phòng nghỉ, Khúc Tích và Nhậm Huyên đứng ở cửa nhìn cách bài trí trong khách sạn.
Khúc Tích chỉ vào những bông hoa hồng được đặt khắp nơi, nói: "Huyên Huyên, thấy chưa? Tất cả hoa hồng đều là do Châu tổng tự tay trồng đấy."
Nhậm Huyên nghe vậy, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó cô cảm thán: “Châu tổng và giám đốc Khương yêu nhau rất nhiều.".
Khúc Tích quay đầu nhìn Khương Nghênh đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, sau đó quay lại, sờ sờ mũi, nhớ lại chặng đường hai người đã trải qua, cô nói: "Ừm, đúng vậy, hai người họ yêu nhau rất nhiều."