Câu "Em chắc chắn chưa?" của Tần Trữ khiến Sầm Hảo bỗng chốc không chắc chắn nữa.
Thấy Sầm Hảo do dự, nụ cười trên môi Tần Trữ càng sau, anh cụp mắt xuống, dựa người vào ghế: “Không cần đâu, anh ngủ tạm trong xe một đêm là được.”
Khi Tần Trữ lạnh lùng, khí chất của anh ta thật sự rất mạnh mẽ.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, cũng khiến người khác cảm thấy áp lực.
Nhưng thường những người như vậy, khi vô tình lộ ra vẻ mặt thất vọng, lại càng khiến người khác động lòng.
Khiến người ta “xót xa”.
Tần Trữ thể hiện cảm xúc rất khéo léo.
Như thể đang thất vọng, nhưng vẫn cố gắng che giấu.
Nhìn thấy anh như vậy, Sầm Hảo không biết tại sao lại đột nhiên nhớ đến hai câu nói mà anh từng nói với cô.
"Sợ anh à?"
"Sợ anh là đúng rồi, anh cũng giống như những kẻ cặn bã ngoài kia thôi, chỉ là hơn bọn họ một bộ vest, nhìn có vẻ đàng hoàng hơn một chút thôi."
Sầm Hảo nhìn Tần Trữ, không kiềm được mà nhíu mày, lên tiếng: “Em chắc chắn, anh xuống xe đi, muộn rồi, sáng mai còn phải dậy sớm.”
Nói xong, Sầm Hảo không nhìn sắc mặt của Tần Trữ nữa, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, trong đầu cô lại hiện lên hai câu nói của Tần Trữ.
Thật lòng mà nói, gần đây cô thường nghĩ đến hai câu nói này, không phải cô cố ý nghĩ đến, mà là vô thức hiện lên trong đầu.
Sầm Hảo kéo áo lại, đi ở phía trước, Tần Trữ dùng ngón tay thon dài lấy chiếc chăn trên đùi, cầm chăn, xuống xe.
Hai người đi song song, sắp đến cửa nhà.
Sầm Hảo dừng bước, quay đầu lại.
Tần Trữ đang cúi đầu nhìn bóng của Sầm Hảo, thấy cô dừng lại, liền ngẩng đầu lên nhìn cô: "Sao vậy?"
Sầm Hảo: "Sáng, sáng mai anh giải thích với mọi người một chút, đừng để bọn họ hiểu lầm."
Tần Trữ nghiêm túc gật đầu: “Ừm, anh biết, không cần em nhắc, anh cũng sẽ làm như vậy."
Sầm Hảo nghe vậy liền mím môi, xoay người lại: "Đi thôi."
Có những chuyện, chỉ là nhất thời bốc đồng.
Lúc làm thì thấy không sao, nhưng khi sự đã rồi, mới cảm thấy... hối hận.
Giống như Sầm Hảo lúc này.
Nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ phụ, cô chìm vào suy nghĩ.
Bây giờ nếu để Tần Trữ ngủ dưới đất, hình như hơi vô tình.
Nếu cô nói cô nằm đất?
Hình như cũng chẳng khác gì bảo Tần Trữ nằm đất..
Với tính cách của Tần Trữ, anh ta chắc chắn sẽ không để cô ngủ dưới đất.
Sầm Hảo do dự một lúc lâu, mặt và tai đều đỏ bừng, lên tiếng: "Em ngủ bên phải, anh ngủ bên trái, nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, cũng không nhìn Tần Trữ, cô cởi áo khoác ra, đi đến bên giường, nằm xuống, chỉ để lộ ra phần gáy bên ngoài.
Tần Trữ nhìn thấy vậy, cười khẽ một tiếng, sau đó tắt đèn.
Vài giây sau, Tần Trữ bước tới bên giường, kéo chăn ra, nằm xuống.
Sầm Hảo cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, hơi thở cô bỗng chốc ngừng lại, cả người căng cứng.
Căng thẳng khoảng bảy tám giây, Sầm Hảo chủ động lên tiếng: "Ngủ, ngủ ngon, chúc, chúc..."
Chữ "ngon" của Sầm Hảo còn chưa thốt ra khỏi miệng, thì eo cô bỗng bị một bàn tay ôm lấy.
Ngay sau đó, cánh tay kia siết chặt, Sầm Hảo ngã vào lòng người đàn ông đằng sau.
Cả người cô cứng đờ, cô lo lắng gọi: "Tần Trữ."
Tần Trữ ôm chặt Sầm Hảo, cười khẽ một tiếng, cằm anh ta tựa vào vai cô, tay đang đặt trên eo cô nắm lấy tay cô, sau đó khàn giọng nói: "Được rồi, anh không giả vờ nổi nữa."