Châu Dị nói với vẻ mặt cười như không cười.
Sầm Hảo nghe vậy liền sững người, nhất thời không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả.
Trong bầu không khí căng thẳng này, khoảng nửa phút sau, Tần Trữ mới lên tiếng giúp Sầm Hảo thoát khỏi tình thế khó xử: "Đi uống nước đi."
Sầm Hảo như được ân xá: “Vậy, vậy hai anh nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, Sầm Hảo đi thẳng đến chỗ máy lọc nước.
Sầm Hảo vội vàng bước tới máy lọc nước, cúi người lấy một chiếc cốc giấy, rót đầy nước, sau đó không dám nán lại lâu, xoay người quay trở lại phòng dành cho khách.
Thấy vậy, Tần Trữ cau mày: “ông dọa cô ấy làm gì?”
Châu Dị hai tay đút túi, nhìn Tần Trữ, trêu chọc: “Tôi dọa cô ấy sao? Rõ ràng là tôi đang giúp ông mà”
Tần Trữ: "Đây là giúp cái gì? Tôi thấy là vô ích thì có."
Châu Dị cười khẩy: "Ông nghe lời tôi, tối nay cứ ngủ trong xe đi, để ông thấy xem tôi giúp ông có vô ích hay không."
Nghe Châu Dị nói vậy, Tần Trữ cười khẩy một tiếng, không đồng ý, cũng không phản đối.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Châu Dị nhìn đồng hồ treo tường: “Muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, Nghênh Nghênh ngủ không sâu giấc, tôi về muộn, sợ cô ấy ngủ không ngon.”
Tần Trữ hất cằm: “Ông đi nghỉ đi, tôi hút thêm điếu thuốc nữa rồi đi ngủ.”
Châu Dị cong môi, “ẩn ý”: "Nghĩ kỹ đi, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác đâu, muốn có lại cơ hội này e là khó lắm đấy."
Tần Trữ cúi đầu châm thuốc, khẽ cười một tiếng, vẫn không đáp lời.
Sau khi Châu Dị rời đi, Tần Trữ đứng bên cửa sổ, hút thêm một điếu thuốc nữa.
Lúc điếu thuốc sắp cháy hết, anh nghiêng đầu nhìn căn phòng Sầm Hảo đang ngủ, anh hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Một lúc sau, Tần Trữ đi ra khỏi phòng khách, lên xe.
Ánh đèn xe sáng lên một lúc, chiếu vào cửa sổ phòng Sầm Hảo, sau đó lập tức tắt đi.
Tần Trữ không phải Bùi Nghiêu, yêu đương mà cứ như phó mặc cho số phận.
Từ khi có ký ức, anh ta đã quen với việc tính toán từng bước một.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó mình sẽ dùng “sự tính toán” này vào chuyện tình cảm.
Những năm qua, anh ta cũng thỉnh thoảng dùng mưu kế, nhưng chưa bao giờ tính toán trong chuyện tình cảm, tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tuy anh ta ít nói, nhưng mỗi lần cho đi đều là chân thành.
Tất nhiên, tình cảm anh ta dành cho Sầm Hảo cũng là chân thành.
Nhưng theo tình hình hiện tại, không “tính toán” thì không được.
Nếu cứ chần chừ như vậy, có lẽ con của Châu Dị và Bùi Nghiêu đã biết chạy nhảy rồi, mà anh ta vẫn lẻ loi một mình.
Hai chữ “ế vợ”, trước đây nghe thì khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi phản cảm.
Nhưng bây giờ nghe lại, lại thấy chói tai.
Tần Trữ đang suy nghĩ, thì chiếc điện thoại được anh ta ném lên bảng điều khiển khi lên xe bỗng rung hai cái.
Tần Trữ nghiêng đầu, trên màn hình điện thoại hiện thông báo tin nhắn WeChat của Sầm Hảo.
Tần Trữ mím môi, với tay lấy điện thoại, mở tin nhắn.
Sầm Hảo: Tối nay anh ngủ ở đâu?
Tần Trữ trả lời: Trong xe.
Sầm Hảo: Có lạnh không?
Tần Trữ gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, đáp: Không lạnh.
Tần Trữ vừa gửi tin nhắn đi, Sầm Hảo không trả lời ngay, một lúc sau, trên màn hình lại hiển thị “đối phương đang nhập tin nhắn…”.
Sầm Hảo nhắn: Mấy hôm nay trời mưa liên tục, trong xe chắc chắn không ấm, em mang chăn xuống cho anh nhé?
Nhìn thấy tin nhắn của Sầm Hảo, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng của Tần Trữ hiện lên nụ cười: Cảm ơn em.
Gửi tin nhắn xong, Tần Trữ chống khuỷu tay lên tay vịn, xoay xoay điện thoại di động.
Đang xoay, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, Sầm Hảo ôm một chiếc chăn bước vào.
Sầm Hảo chạy vội vàng, khi ngồi xuống, cô còn thở hổn hển: “Chăn đây.”