Châu Dị không “mỉa mai” Bùi Nghiêu nữa.
Sau khi đưa Bùi Nghiêu xuống lầu, anh không nói nhiều với mẹ Khúc, chỉ nói là đã gọi điện thoại báo cho bố Khúc.
Châu Dị nói những lời mơ hồ, Khúc mẹ nghe mà không hiểu gì.
Nhưng nghe thấy Châu Dị nói đã báo cho bố Khúc, bà cũng không ngăn cản, mà đích thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Lên xe, Bùi Nghiêu ngồi ở ghế sau, ngơ ngác hỏi Châu Dị: “Ông gọi điện thoại cho chú Khúc lúc nào vậy?”
Châu Dị liếc nhìn kính chiếu hậu: “Không thể nói.”
Bùi Nghiêu nghẹn lời, vài giây sau anh ta quay sang hỏi Khương Nghênh đang ngồi ở ghế phụ: “Nghênh Nghênh, khi nào thì tên khốn này gọi cho chú Khúc vậy?”
Khương Nghênh lắc đầu: "Em không biết."
Bùi Nghiêu nghiêng người về phía trước, tay đặt lên lưng ghế lái: “Châu Dị, chẳng lẽ ông chưa từng gọi cho chú Khúc?”
Châu Dị nhướng mày: "Tôi là loại người không biết phép tắc à?"
Bùi Nghiêu suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng đúng, chuyện này ông làm rất tốt.”
Châu Dị đối xử với bậc cha chú luôn rất chu đáo.
Cho dù là bố mẹ Bùi Nghiêu, hay là ông nội Tần, anh đều rất cung kính, lễ phép, khiêm nhường.
Không phải là giả vờ, mà là sự tôn trọng chân thành xuất phát từ tâm.
Thấy Châu Dị không chịu nói, Bùi Nghiêu cũng không hỏi thêm nữa, vốn dĩ anh ta vẫn chưa khỏi bệnh, anh ta liền dựa người ra sau, nhắm mắt ngủ.
Xe chạy được một đoạn, Châu Dị liếc nhìn kính chiếu hậu, cởi áo khoác ra, ném về phía sau.
Bùi Nghiêu bị áo khoác rơi trúng, giật mình mở mắt ra: "Hả?"
Châu Dị cười nói: “Đắp thêm vào, đừng để cảm nặng hơn.”
Bùi Nghiêu cong môi, không từ chối, thản nhiên nhận lấy: “Tốt đấy, Châu Dị nhà chúng ta biết thương người rồi.”
Châu Dị trêu chọc: "Ngậm miệng lại, bớt nói đi."
Châu Dị nói xong, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng: “Đúng rồi, đưa ông về đâu? Biệt thự nhà họ Bùi? Hay là nhà của ông?”
Bùi Nghiêu: “…”
Châu Dị nhướng mày: “Hửm?”
Bùi Nghiêu: “…”
Châu Dị nhìn kính chiếu hậu: “Câm rồi à?”
Bùi Nghiêu dùng chân đá vào lưng ghế lái: “Chẳng phải ông bảo tôi im miệng sao?”
Châu Dị cười mắng: "Chó ngao biến thành chó bông rồi à? Bảo câm miệng thì câm miệng ngay."
Bùi Nghiêu: “Trước mặt Châu tổng, không dám nói nhiều, sợ chết vì nói nhiều.”
Châu Dị bật cười: “Đừng nói nhảm nữa, lát nữa tôi với Nghênh Nghênh còn có việc, rốt cuộc đưa ông về đâu?”
Bùi Nghiêu nói: "Chắc chắn là về nhà cũ rồi, giờ tôi thế này, không phải là nên về thể hiện trước mặt mẹ tôi sao? Tìm kiếm một chút..."
Bùi Nghiêu định nói "tìm kiếm tình thương của cha mẹ", nhưng nói được một nửa thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, im bặt.
Cuối cùng tự mắng mình một câu: "Mẹ kiếp, cái miệng."
Châu Dị: "Chậc, người đang yêu đúng là khác thật, chỉ số EQ cũng tăng lên rồi."
Bùi Nghiêu mím môi, không quan tâm đến Châu Dị lắm, mà ngượng ngùng nhìn phản ứng của Khương Nghênh qua gương chiếu hậu.
Khương Nghênh nhận thấy ánh mắt của Bùi Nghiêu, ngẩng đầu cười nhẹ: "Em không nhạy cảm như vậy đâu."
Bùi Nghiêu nói: "Hầy, không liên quan đến việc em có nhạy cảm hay không, anh không vượt qua được rào cản trong lòng mình."
Khương Nghênh mỉm cười: "Vậy... anh nói xin lỗi với em đi?"
Bùi Nghiêu lập tức đáp: "Nghênh Nhi, anh xin lỗi."
Khương Nghênh cười đáp: "Không sao, em tha lỗi cho anh rồi."
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền nheo mắt: “Sao xin lỗi mà lại thành Nghênh Nhi rồi?”
Bùi Nghiêu nhân cơ hội khiêu khích: “Ghen tị à? Hay là đố kỵ?”
Châu Dị trêu chọc: “Cả hai đều không phải, sợ ông chết vì nói nhiều.”