Khương Nghênh nói ẩn ý.
Châu Dị cười, dựa người vào tủ giày: “Quả nhiên, phụ nữ mà hư lên, thì chẳng còn việc gì cho đàn ông bọn anh nữa.”
Khương Nghênh không phủ nhận: “Tất cả là nhờ sư phụ dạy dỗ tốt.”
Châu Dị: “Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại bản thân, không cần khiêm tốn, là do đồ đệ thông minh.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Sư phụ nhớ giữ vững phong độ nhé.”
Nói xong, Khương Nghênh không đợi Châu Dị đáp lại, xoay người lên lầu.
Châu Dị nhìn bóng lưng Khương Nghênh, mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Khương Nghênh như bây giờ rất tốt.
Biết phản bác, biết làm nũng, biết thể hiện cảm xúc.
Ngày hôm sau.
Dự báo thời tiết mà Châu Dị xem hôm qua rất chính xác.
Từ chín giờ sáng, Bạch Thành bắt đầu mưa to.
Vì tin nhắn của Khúc Tích tối qua, Khương Nghênh suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn gửi tin nhắn WeChat cho Thường Bác để cảm ơn anh.
Sau khi gửi tin nhắn, Thường Bác không trả lời ngay.
Khoảng nửa tiếng sau, Thường Bác gọi điện thoại đến.
Khương Nghênh do dự một lúc, sau đó nhấn nút nghe: “A lô, Thường Bác.”
Lâu rồi không liên lạc, Thường Bác nói với giọng điệu như thường: “Vừa nãy tôi đang quay phim.”
Khương Nghênh: “Ừm, nghe nói gần đây ông đang quay một bộ phim cổ trang, là nam chính.”
Thường Bác cười đáp: “Nhờ Châu tổng, lịch trình kín mít.”
Từ sau chuyện đó, giữa hai người đã có khoảng cách.
Tuy rằng tình bạn nhiều năm vẫn còn, nhưng không thể thân thiết như trước kia nữa.
Hai người nói chuyện qua điện thoại một lúc, Khương Nghênh đột nhiên nhớ đến chuyện Kiều Nam muốn xin chữ ký của Thường Bác: “À đúng rồi, khi nào ông về công ty? Trợ lý của tôi muốn xin ông một tấm ảnh có chữ ký.”
Thường Bác trêu chọc: “Làm gì? Dán ảnh tôi ở đầu giường để trừ tà?”
Khương Nghênh cười đáp: “Chưa chắc, có lẽ là treo ở cửa.”
Nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, Thường Bác bật cười.
Cười xong, anh ta ho khan hai tiếng: “Vẫn còn giận tôi sao?”
Khương Nghênh không đáp lời, khéo léo tránh né chủ đề này: “Lúc nào ông rảnh, tôi mời ông ăn cơm.”
Khương Nghênh không nói là còn giận, cũng không nói là không giận, một câu “mời anh ăn cơm”, cho cả hai bậc thang để leo xuống.
Đều là người trưởng thành, Thường Bác “thuận nước đẩy thuyền”: “Đến lúc đó nhớ dẫn theo Châu tổng, bây giờ tôi cũng là nam minh tinh nổi tiếng rồi, đừng để vướng scandal, ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi.”
Khương Nghênh đáp: “Được, lúc nào ông về thì gọi điện thoại cho tôi.”
Thường Bác: “Nhất định đấy, đến lúc đó tôi sẽ chiêu đãi hai vợ chồng bà một bữa.”
Khương Nghênh: “Không vấn đề gì.”
Nói chuyện phiếm, cười đùa vài câu, Khương Nghênh tìm cớ cúp điện thoại.
Cúp điện thoại không lâu, Thường Bác gửi một bức ảnh chụp ở phim trường vào nhóm chat ba người trước kia.
Thường Bác trong ảnh gầy đi trông thấy.
Trong bộ phim cổ trang này, anh ta đóng vai một vị tướng quân, mặc áo giáp, trông rất oai phong.
Thường Bác vừa gửi ảnh đi, Khúc Tích là người đầu tiên hùa theo: Ồ, đây chẳng phải là anh Bác lâu ngày không gặp của tôi sao?
Thường Bác: Ồ, em gái Tích Tích.
Khúc Tích: Lạ thật đấy, ngôi sao lớn Thường Bác mà cũng nhớ đến dân thường như tôi à?
Thường Bác: Tôi có thể quên ai, chứ không thể quên em gái Tích Tích, em gái Tích Tích của tôi không thua kém gì Mạnh Khương Nữ thời hiện đại, xưa có Mạnh Khương Nữ vì tình yêu đích thực mà khóc đổ Vạn Lý Trường Thành, nay có em gái Tích Tích vì tình yêu đích thực mà bán cả công ty.
Lời nói của Thường Bác chọc trúng chỗ đau của Khúc Tích.
Tiếp theo, Khúc Tích không gõ chữ nữa, mà trực tiếp gửi tin nhắn thoại chửi bậy.
Thường Bác: Em gái Tích Tích, tôi quen biết vài vị đại sư, hôm nào giới thiệu cho em nhé?
Thường Bác quay xe quá nhanh, Khúc Tích nhất thời không theo kịp, cô ấy gửi một dấu hỏi chấm:?
Thường Bác: Tục ngữ có câu, có tiền thì tiêu hoang, không có tiền thì lạy Phật.