Khúc Tích hỏi thẳng, Khương Nghênh mỉm cười, ngồi xuống.
“Ăn cơm trước đã.”
Khúc Tích nghe vậy, đặt cốc trà xuống, ngồi thẳng dậy: “Hôm nay không phải là tiệc "Hồng Môn Yến" gì chứ?”
Khương Nghênh nói: “Yên tâm, không phải tiệc Hồng Môn Yến, là cuộc thanh minh.”
Khúc Tích suy nghĩ: “Thanh minh cái gì?”
Khương Nghênh không đáp lời, đúng lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa, bước vào, bắt đầu dọn món.
Ba món mặn, một món canh, món nào cũng tinh xảo, được chế biến như “tác phẩm nghệ thuật”, khiến người ta không nỡ động đũa.
Khúc Tích cầm đũa, không ăn, cô ngậm đầu đũa, nhìn chằm chằm Khương Nghênh: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, có phải bà đang lén lút làm gì có lỗi với tôi không?
Khương Nghênh thừa nhận: “Đúng.”
Khúc Tích suy nghĩ mười mấy giây, thăm dò: “Bà yêu Bùi Nghiêu rồi à?”
Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh liền phun hết ngụm trà vừa uống vào miệng ra.
Khúc Tích thấy “tình hình không ổn”, vội vàng cầm hộp khăn giấy trên bàn che mặt.
Khương Nghênh ho khan vài tiếng, bị chọc cười: “Từ khi nào đầu óc của bà lại trở nên đáng sợ như vậy?”
Khúc Tích: “‘Nghèo’ đến mức phải đổi cách suy nghĩ.”
Khương Nghênh: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói.”
Thấy Khương Nghênh nhất quyết muốn nói sau khi ăn, Khúc Tích bắt đầu gắp thức ăn: “Cũng được, đừng lãng phí.”
Ăn cơm được một nửa, Khương Nghênh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Châu Dị: Em định nói thật với Khúc Tích.
Châu Dị:?
Khương Nghênh: Trước đây em không nói là sợ hỏng việc của Bùi Nghiêu, nặng nhẹ phải phân biệt rõ ràng, nếu bây giờ vẫn không nói, em thấy lương tâm cắn rứt.
Châu Dị: Vợ à, em có thể nhường cơ hội này cho lão Bùi không?
Khương Nghênh trả lời một chữ: Được.
Sau bữa cơm, Khương Nghênh cố tình trì hoãn, nói chuyện phiếm với Khúc Tích.
Khúc Tích: “Tôi hiểu rồi, không những bà đã làm chuyện có lỗi với tôi, mà còn là chuyện động trời.”
Khương Nghênh và Khúc Tích là bạn thân nhiều năm, lúc này nói không lo lắng là giả.
Khương Nghênh sống gần ba mươi năm, chưa bao giờ lo lắng như vậy.
Khúc Tích nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, cô ấy dịch ghế đến gần, nắm tay Khương Nghênh, nghiêm túc nói: “Nói đi, không sao, tôi rộng lượng, tôi chịu đựng được.”
Khương Nghênh cúi đầu: “Bà chắc chắn chứ?”
Bị Khương Nghênh hỏi như vậy, Khúc Tích bỗng nhiên hồi hộp: “Bị bà hỏi như vậy, tôi đột nhiên không chắc chắn nữa.”
Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh thở dài, định thú nhận thì cửa phòng riêng bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Rầm” một tiếng, rất bất ngờ.
Khúc Tích và Khương Nghênh đồng thời quay đầu lại.
Bùi Nghiêu đứng ở cửa, mặt đỏ bừng, áo vest nhăn nhúm, trong tay anh ta cầm một chiếc hộp đựng nhẫn.
Nhìn thấy Khúc Tích, Bùi Nghiêu thậm chí không bước vào phòng, anh ta quỳ gối xuống ngay trước cửa.
Khúc Tích thấy vậy, liền đứng phắt dậy: “Anh, anh làm gì vậy?”
Bùi Nghiêu hít hai hơi thật sâu, mở hộp nhẫn ra, khàn giọng nói: “Cầu hôn.”
Khúc Tích: “Ai lại cầu hôn mà quỳ cả hai gối xuống đất?”
Bùi Nghiêu: “Chân trái quỳ là để cầu hôn, chân phải quỳ là để tạ lỗi.”
Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu, sau đó quay đầu nhìn Khương Nghênh: “Hai người phạm cùng một lỗi sao?”
Khương Nghênh gật đầu: “Phải.”
Khúc Tích cau mày: “Hai người cùng phạm lỗi?”
Khương Nghênh: “Không phải.”
Bùi Nghiêu đang quỳ trên mặt đất lên tiếng: “Nghênh Nghênh chỉ có thể coi là đồng phạm, hơn nữa còn là loại đồng phạm vô dụng.”
Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích “vắt óc suy nghĩ”, cô chỉ nghĩ ra một khả năng duy nhất, cô nhếch hỏi: “Chẳng lẽ nhà anh không phá sản sao?”
Bùi Nghiêu ngẩng đầu nhìn Khúc Tích, trái tim như treo lơ lửng, nuốt nước bọt khó khăn nói: “Nếu anh nói là "không" thì sao?”