“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, “chưa đến sông Hoàng Hà chưa hết hy vọng”.
Đây có lẽ là nhược điểm của hầu hết mọi người.
Nghe thấy Bùi Nghiêu nói vậy, người đàn ông nằm dưới đất bỗng chốc im bặt, ngay sau đó, ông ta dùng đầu chống xuống đất, cố gắng quỳ dậy, liên tục dập đầu cầu xin.
“Nghiêu Nghiêu, chú Năm không dám nữa, con tha cho chú lần này đi.”
“Không, không, không phải chú Năm, tôi không xứng.”
“Bùi thiếu gia, cầu xin, cầu xin cậu tha cho tôi.”
Ai cũng biết danh tính của Bùi Nghiêu ở Bạch Thành
Bề ngoài trông có vẻ hồn nhiên, vô tư, nhưng sau lưng lại làm không ít chuyện tàn nhẫn.
Ban đầu, người đàn ông còn muốn dùng bố Bùi để uy hiếp Bùi Nghiêu, nhưng thấy Bùi Nghiêu “động sát tâm”, ông ta không dám nói thêm nửa lời.
Nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, Bùi Nghiêu búng điếu thuốc trên tay: “Nhát gan như vậy còn dám tranh giành quyền lực?”
Người đàn ông kia dùng đầu chống xuống đất, không dám ngẩng lên, sợ hãi đến mức linh hồn bay phách lạc, nước mắt già nua chảy dài trên gò má.
Bùi Nghiêu: “Tiểu Cửu.”
Tiểu Cửu đáp: “Bùi tổng.”
Bùi Nghiêu lạnh lùng nói: "Xử lý ông ta theo cách của Chu tổng đi."
Tiểu Cửu cung kính đáp: “Vâng, Bùi tổng.”
Bùi Nghiêu thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Châu Dị: “Đi thôi?”
Châu Dị khẽ cười: "Không đi chẳng lẽ ở lại dọn dẹp hậu quả cho cậu à?"
Bùi Nghiêu cười khẩy: “Cũng không phải là không được.”
Châu Dị: “Cút đi!”
Châu Dị vừa nói, vừa đứng dậy, cầm áo vest trên lưng ghế khoác vào, chỉnh lại cổ áo, sau đó cùng Bùi Nghiêu rời đi.
Ra khỏi Bùi thị, Bùi Nghiêu ngồi trong xe, lại châm một điếu thuốc.
Châu Dị ngồi ở ghế phụ, dùng chân đá anh ta một cái với vẻ mặt chán ghét.
Bùi Nghiêu nhướng mày: “Ông không hút thì cũng không cho tôi hút à?"
Châu Dị cười khẩy: "Hút thuốc lá giết t*ng trùng."
Bùi Nghiêu đứng hình.
Nửa giây sau, anh ta dập tắt điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ.
Châu Dị trêu chọc: "Cai rồi à?"
Bùi Nghiêu dựa người vào ghế, giơ chân bị Châu Dị đá lên, phủi vết chân trên quần, thản nhiên nói: "Tôi thương ng đấy."
Châu Dị cười khẩy: “Cảm ơn ông.”
Châu Dị nói xong, trong xe liền chìm vào im lặng.
Bùi Nghiêu phủi sạch vết chân trên quần, ngồi thẳng lưng, thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Không biết bố tôi biết chuyện rồi sẽ phản ứng thế nào."
Châu Dị khẽ cười: “Yên tâm, chú không phải là người không phân biệt phải trái.”
Bùi Nghiêu: "Tôi chưa từng gặp ai trọng tình thân hơn ông ấy."
Châu Dị trêu chọc: "Đặc trưng của người Đông Bắc à?"
Bùi Nghiêu hai tay gối đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó đáp: “Chắc là vậy.”
Tổ tiên nhà họ Bùi là người Đông Bắc.
Tính cách hào sảng, vô tư, thêm vào đó là rất trọng tình thân.
Họ hàng “xa lắc xa lơ”, đối với bố Bùi mà nói, đều là “người thân”.
Những năm qua, những người nhánh phụ của nhà họ Bùi đã nhìn thấu điểm này của bố Bùi, nên ai cũng tìm cách bám vào nhà họ Bùi để hút máu.
Đối với tính cách này của Bùi ba, mẹ và Bùi Nghiêu đều thấy phiền lòng.
Một tiếng sau, Bùi Nghiêu đưa Châu Dị về Thủy Thiên Hoa Phủ, sau đó anh ta lái xe đến căn hộ của Khúc Tích.
Vừa dừng xe ở dưới lầu, anh ta đã nhìn thấy bố Bùi đang đứng cách đó không xa.
Bùi Nghiêu nhìn bố qua cửa sổ xe một lúc, sau đó bước xuống xe, đi đến trước mặt ông.
Bố Bùi mệt mỏi nói: “Về rồi à.”
Bùi Nghiêu: “Vâng.”
Bố Bùi: “Xử lý xong rồi à?”
Bùi Nghiêu biết không thể giấu được, nên thành thật nói: "Con xử lý xong rồi, mấy người nhánh phụ của nhà họ Bùi đều bị con xử lý hết rồi."
Bùi Nghiêu nói xong, tưởng bố Bùi sẽ nổi giận, không ngờ ông chỉ vỗ vai anh ta hai cái rồi nói: “Con đã trưởng thành rồi.”