Tư thế mờ ám này lại vô cùng ướt át.
Cảm nhận được bàn tay Châu Dị đang vuốt ve vùng eo cô, xương cụt Khương Nghênh tê liệt, cô muốn chửi...
"Châu..."
Tiếng "Dị" vẫn chưa kịp thoát khỏi môi Khương Nghênh thì cô nghe thấy tiếng "binh" chợt vang lên từ phía sau.
Thân người Khương Nghênh khựng lại, Châu Dị vẻ mặt nghiêm nghị.
Kim Bối có nằm mơ cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Người đàn ông cao to ép cô gái trước mặt vào trên tủ bếp, đôi bày tay anh vẫn đang di động trên vùng eo cô gái, nhưng đang khêu gợi, vuốt ve.
Không khí chợt trở nên ngại ngùng, mọi người trên lầu nghe thấy động tĩnh bèn bước xuống.
"Sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
Qua một ngày ầm ĩ, lúc này chỉ cần một chút tiếng động cũng đủ khiến mọi người hốt hoảng.
Đến khi bọn Thiệu Hạ xuống lầu, Khương Nghênh và Châu Dị đã khôi phục lại như bình thường. Chỉ có Kim Bối, vẻ mặt kinh ngạc, mãi chẳng tỉnh lại.
Thiệu Hạ chỉ nhìn ba người là biết đã xảy ra chuyện gì, cô bèn bước đến trước mặt Kim Bối, kéo tay cô đi.
Kim Bối chợt bừng tỉnh, mặt đỏ ửng.
"Hai... hai người..."
Thiệu Hạ:
"Kim Bối!"
Giọng điệu Thiệu Hạ đầy sự cảnh cáo, Kim Bối xoay đầu lại nhìn.
"Cô... cô biết hai người họ?"
Kim Bối cắn môi, không lên tiếng.
Ba người đàn ông không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vẫn là sự kinh ngạc.
Thiệu Hạ không thể nào giải thích, chỉ đành nhìn sang Khương Nghênh.
Khương Nghênh đứng trong nhà bếp, chẳng phản ứng gì, vẻ mặt thản nhiên. Nhưng thực ra trong lòng đang lờ mờ nổi nóng.
Chính vào lúc Khương Nghênh đang chuẩn bị giải thích thì Châu Dị đứng bên cạnh cô đưa tay gỡ hai cúc áo gần cổ, rồi lười biếng mở miệng.
"Có gì ra ngoài nói."
Châu Dị nói xong, bước ra sô pha ngồi xuống.
Những người khác nghe thấy Châu Dị nói cũng không phản bác, mà lần lượt đến sô pha ngồi.
Châu Dị ngồi xuống không vội mở miệng giải thích mà lấy di động nhắn tin cho trợ lý Trần: Mang giấy đăng ký kết hôn của tôi và mợ đến đây.
Nhắn tin xong, Châu Dị ném điện thoại lên bàn, rồi rút hộp thuốc trong túi và lấy ra một điếu cắn vào môi, cười nửa miệng:
"Mọi người muốn nghe giải thích gì?"
Châu Dị nói xong, xoay đầu sang nhìn Kim Bối:
"Hay là tôi nên hỏi, cô muốn nghe giải thích gì?"
Kim Bối bặm môi thành một đường thẳng, cảm thấy như sắp khóc.
Cô đối với Châu Dị có thể xem là nhất kiến chung tình, cô luôn nghĩ rằng tình địch lớn nhất của mình là Lạc Hàm, nào ngờ...
Kim Bối lòng tủi thân, nhưng cô không biết nên nói thế nào.
Kim Bối chẳng nói lời nào, Châu Dị cười thầm, rồi nhả khói vào không khí.
"Cô thích tôi?"