Châu Dị khẽ cong môi, không những không phản bác, mà còn tỏ vẻ rất vui.
“Nói rất có lý.”
Một lúc sau, hai người đến địa điểm cầu hôn.
Bước vào địa điểm cầu hôn, Khương Nghênh cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Không chỉ vì nghi thức này, mà còn vì tất cả người thân, bạn bè đềy có mặt tại đây.
Trong bảy, tám phút hai người ôm nhau, không chỉ Khúc Tích, Tần Trữ, Kỷ Trác và Trần Triết đã đến, mà ngay cả Tô Dĩnh và Bùi Văn Hiên cũng có mặt.
Châu Dị nắm tay Khương Nghênh, đi đến trước mặt mọi người, Bùi Nghiêu là người đầu tiên trêu chọc: “Ồ, nam nữ chính cuối cùng cũng đến rồi, chúng tôi đợi đến mức hoa sắp tàn rồi.”
Nói xong, Bùi Nghiêu nháy mắt với Châu Dị khẽ mấp máy môi: "Tôi giúp ông khuấy động không khí, coi như chuộc lỗi."
Châu Dị cười khẩy, không nói gì.
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Kỷ Trác liền trêu chọc: “Châu Dị, nơi này đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, quỳ xuống luôn đi."
Châu Dị: “Là tôi cầu hôn hay là mấy người cầu hôn? Sao mấy người còn nóng ruột hơn cả tôi vậy?”
Nhiếp Chiêu tiếp lời: "Chúng tôi cũng muốn cầu hôn đấy, nhưng cậu có đồng ý không đã?"
Châu Dị cười khẩy: “Đồng ý, chỉ cần mạng ông đủ cứng."
Nhiếp Chiêu nhướng mày, cười gian: “Thử xem?”
Nghe Nhiếp Chiêu nói vậy, Châu Dị nheo mắt: “Chú muốn thử à?”
Nhiếp Chiêu liếc nhìn Khương Nghênh, đột nhiên cười: "Tôi là trưởng bối của hai người, tôi thử cái gì chứ? Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, bảo cậu đề phòng người khác, nhỡ đâu có người muốn thử thì sao?"
Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền vạch trần: "Ở đây ngoài ông ra, còn ai dám làm chuyện thất đức như vậy?"
Nhiếp Chiêu nghiêng đầu nhìn Bùi Nghiêu: "Tôi thất đức, cậu chắc chắn chứ?"
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nhiếp Chiêu, Bùi Nghiêu vội vàng đưa tay lên xoa xoa chóp mũi, sau đó vòng tay qua vai Nhiếp Chiêu nói: "Làm trưởng bối, điều quan trọng nhất là phải có tấm lòng rộng lượng..."
Nhiếp Chiêu cười nhạo: "Cậu hiểu rõ cách làm trưởng bối nhỉ."
Bùi Nghiêu: “Nhà họ Bùi chúng tôi là trưởng bối ở Bạch Thành, có nhiều năm kinh nghiệm, kinh nghiệm…”
Nói xong, Bùi Nghiêu sợ Nhiếp Chiêu “bóc phốt” chuyện hoa hồng, anh ta quay đầu nhìn Châu Dị: “Châu Dị, ông cầu hôn đi!”
Châu Dị nhướng mày: “?”
Nếu không phải “không đúng lúc”, Châu Dị thật sự muốn hỏi Bùi Nghiêu rốt cuộc có bí mật gì nằm trong tay Nhiếp Chiêu.
Là anh em nhiều năm, Châu Dị hiểu rõ bản chất của Bùi Nghiêu.
Ấn tượng đầu tiên quyết định tất cả, nếu như lần đầu gặp mặt mà đối phương không để lại ấn tượng tốt đẹp gì trong lòng anh thì sau này cũng sẽ chẳng khá hơn là bao.
Đã là kẻ thù ngay từ lần đầu gặp gỡ, thì sau này căn bản không thể nào hóa giải được ân oán.
Sự việc bất thường chắc chắn có ẩn tình.
Châu Dị hiểu rõ, nhưng anh cũng phân biệt được nặng nhẹ.
Bùi Nghiêu bị Châu Dị nhìn đến mức “sởn gai ốc”, định lên tiếng thúc giục thì thấy Châu Dị lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, quỳ một gối xuống trước mặt Khương Nghênh.
Châu Dị vừa quỳ xuống, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Ai cũng hiểu rõ, chặng đường hai người họ đã đi qua gian nan đến nhường nào.
Châu Dị siết chặt quai hàm, khàn giọng nói: "Vợ à, em có đồng ý giao nửa đời còn lại cho anh không?"
Khương Nghênh đưa ngón tay thon dài ra, nghẹn ngào đáp: “Vâng.”
Nhìn thấy Châu Dị đeo nhẫn vào ngón áp út của Khương Nghênh, Khúc Tích và Tô Dĩnh đều rưng rưng nước mắt.
Bầu không khí đang lãng mạn bỗng nhiên bị một giọng nói lạc quẻ phá vỡ.
Kỷ Trác lên tiếng: "Lão già háo sắc."
Nhiếp Chiêu: "Cảm thời hoa rụng lệ, hận biệt bẫy rập sâu." (Cảm động trước cảnh đẹp, hoa cũng phải rơi lệ, ai ngờ chia ly toàn là cạm bẫy)
Tần Thừa: "Xuân hoa thu nguyệt lúc nào cùng, bẫy rập biết bao nhiêu cho xong." (Xuân qua thu tới, biết bao giờ mới dứt, cạm bẫy giăng đầy, biết đâu mà lần)
Trần Triết: "Khúc kinh thông u xứ, thiền phòng bẫy rập sâu a!" (Đường đi uẩn khúc, thiền phòng cũng đầy rẫy cạm bẫy!)
Bùi Nghiêu nghe thấy lời nói của mọi người, bừng tỉnh đại ngộ: “Cao tay đấy, Châu Dị! Lúc này mà còn chơi chữ được."