Bùi Nghiêu vừa gửi tin nhắn, nhóm chat bỗng chốc im lặng như tờ.
Thấy không ai trả lời, Bùi Nghiêu gửi một sticker vào nhóm. Sticker là hình một chú bé hoạt hình ngốc nghếch, đáng yêu, trên đầu có ba dấu hỏi chấm to đùng.
Giây tiếp theo, thông báo của nhóm chat hiện lên.
Tần Trữ đã rời khỏi nhóm.
Kỷ Trác đã rời khỏi nhóm.
Trần Triết đã rời khỏi nhóm.
Bùi Nghiêu:???
Nhiếp Chiêu: Cô đơn chính là khi cậu đang nói nhưng chẳng có ai nghe.
Bùi Nghiêu nhìn thấy trong nhóm chỉ còn Nhiếp Chiêu, Châu Dị và anh ta, tức giận: Sao ông không rời nhóm?
Nhiếp Chiêu: Dù sao cũng là cháu trai ruột của tôi cầu hôn, tôi là trưởng bối nhà họ Châu, sao có thể rời nhóm được?
Nhìn thấy tin nhắn của Nhiếp Chiêu, Bùi Nghiêu cũng cảm thấy được an ủi phần nào, anh ta hắng giọng, gửi tin nhắn thoại hỏi Nhiếp Chiêu: Vậy thế này đi, ông lo năm nghìn bông, số còn lại tôi nghĩ cách, được không?
Nửa giây sau.
Nhiếp Chiêu rời khỏi nhóm.
Bùi Nghiêu nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: “Cái thứ trưởng bối rác rưởi gì chứ, khinh!”
Tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn.
Vài phút sau, Bùi Nghiêu nhìn rõ hiện thực, xắn tay áo lên, định lái xe đến trang trại nhà mình “trộm” hoa hồng của mẹ Bùi, thì điện thoại của Nhiếp Chiêu đột nhiên gọi đến.
Bùi Nghiêu nhấn nút nghe: “Chán sống rồi à?”
Nhiếp Chiêu cười khẽ ở đầu dây bên kia: Gọi chú đi, sẽ tha cho cậu."
Bùi Nghiêu cầm áo vest, đi ra khỏi phòng làm việc: “Có gì thì nói nhanh lên."
Nhiếp Chiêu cười khẩy: “Tôi xử lý xong chuyện hoa hồng rồi.”
Bùi Nghiêu nghe vậy, sững người: “Xử lý xong rồi?”
Nhiếp Chiêu: “Ừ.”
Bùi Nghiêu không tin: “Không thể nào, tôi đã hỏi hết tất cả các tiệm hoa ở Bạch Thành rồi, kiếm đâu ra hoa”
Nhiếp Chiêu trêu chọc: “Cậu quên nhà cũ họ Châu có vườn hoa sao?”
Nghe Nhiếp Chiêu nói vậy, Bùi Nghiêu chửi thề một câu qua điện thoại: “Mẹ kiếp, quên mất.”
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu liền nhân cơ hội trả thù: "Cần không?"
Bùi Nghiêu: “Cần, đương nhiên là cần.”
Nhiếp Chiêu trêu chọc: “Gọi chú nhỏ đi.”
Bùi Nghiêu: “…”
Lúc này, tâm trạng Bùi Nghiêu vô cùng phức tạp.
Anh và Nhiếp Chiêu quen biết nhau từ một trận ẩu đả. Hiện tại, mối quan hệ của họ không thể nói là xấu, nhưng chắc chắn cũng không tốt đẹp gì.
Bắt anh phải cúi đầu khom lưng gọi kẻ thù không đội trời chung là chú nhỏ, anh thật sự không làm nổi.
Khác gì “nhận giặc làm cha”?
Bùi Nghiêu im lặng, trong đầu anh ta xuất hiện hai “tiểu nhân” đang đánh nhau.
Tiểu nhân A: “Thà chết vinh còn hơn sống nhục”.
Tiểu nhân B: “Đấng trượng phu có thể co duỗi”.
Tiểu nhân A: “Thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành”.
Tiểu nhân B: “Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, xả thân vì nghĩa.”
Bùi Nghiêu đang “đấu tranh tư tưởng”, Nhiếp Chiêu ở đầu dây bên kia cười khẩy, ngắt lời anh ta: “Gọi hay không? Không gọi thì tôi cúp máy đây.”
Bùi Nghiêu nghiến răng, trong đầu anh ta đột nhiên hiện lên một câu nói, anh ta cảm thấy “tâm hồn” mình được “thăng hoa”: khiến anh cảm thấy cảnh giới tư tưởng của mình như được nâng lên một tầm cao mới: "Ước gì được hiến dâng thân này cho đất nước, há phải sống mà vào cửa Ngọc Môn".
Cổ nhân vì nước có thể xả thân, anh chỉ vì hạnh phúc của bạn mình mà gọi kẻ thù một tiếng chú nhỏ, có đáng là gì?
Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu, nói qua điện thoại: “Chú nhỏ.”
Nhiếp Chiêu cố ý hỏi: “Gì cơ?”
Bùi Nghiêu: “Chú nhỏ.”
Nhiếp Chiêu được đà lấn tới: "Cái gì? Nói lớn lên chút, tôi nghe không rõ."
Bùi Nghiêu sắp “nổi đóa”: “Nhiếp Chiêu, ông đừng quá đáng.”
Đối mặt với sự phản kháng của Bùi Nghiêu, Nhiếp Chiêu không những không tức giận, mà còn cười, chậm rãi nói: “Chín nghìn hai trăm mười ba bông hoa hồng không dễ tìm đâu.”
Bùi Nghiêu nghiến răng, bất đắc dĩ nói: “Chú nhỏ, chú nhỏ, chú nhỏ, được chưa?!”