Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 752




Có những chuyện là bản năng.

Cho dù non nớt, cho dù không được chỉ dẫn, cũng có thể dựa vào bản năng mà mò mẫm tìm ra cách.

Dưới sự dẫn dắt tận tình của Bùi Nghiêu, Khúc Tích dần dần thỏa hiệp.

Bùi Nghiêu nằm trên giường, hai tay nắm chặt eo Khúc Tích, vì phải kiềm chế nên gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên cuồn cuộn.

“Tích Tích, sâu... sâu thêm chút nữa...”

"Sẽ không đau đâu, em thử xem."

Theo từng động tác cuồng nhiệt, bầu không khí trong phòng dần trở nên mờ ám.

Dưới sảnh lớn.

Mẹ Bùi lo lắng, nhỏ giọng hỏi bố Bùi: “Tích Tích sẽ không sao chứ?”

Bố Bùi đáp: “Không sao đâu, có Nghiêu Nghiêu ở đó rồi.”

Mẹ Bùi bĩu môi: “Chính vì có nó ở đó, nên tôi mới lo lắng.”

Trong sảnh lớn ồn ào náo nhiệt, bố Bùi không để ý, không nghe rõ mẹ Bùi nói gì, ông nghiêng người lại gần, hỏi: “Em nói gì?”

Mẹ Bùi liếc nhìn bố Bùi: “Ông ăn cơm đi.”

Lần này bố Bùi nghe rõ, ông gật đầu: “Ừ, em cũng ăn đi.”

Nghe vậy, mẹ Bùi tức giận: “Ăn, ăn, ăn, cả ngày chỉ biết ăn.”

Bố Bùi ngơ ngác: "Rốt cuộc là tôi nên ăn hay không ăn đây?"

Mẹ Bùi: “Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi!”

Bố Bùi: “…”

Một tiếng sau, Bùi Nghiêu mới xuống lầu.

Bộ vest trên người nhăn nhúm, nhưng gương mặt lại tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Bùi Nghiêu vừa ngồi xuống, mẹ Bùi đã trừng mắt nhìn anh ta một cái, bà giơ chân đá vào bắp chân anh ta.

Cú đá này của mẹ Bùi không nhẹ, Bùi Nghiêu đau đến mức kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn bà: “Mẹ.”

Mẹ Bùi: “Lát nữa mẹ sẽ tính sổ với con.”

Đám cưới ồn ào náo nhiệt cả ngày, đến chiều muộn mới kết thúc.

Tiễn khách xong, mẹ Bùi nói chuyện với Tô Dĩnh vài câu, sau đó bà liền túm lấy tai Bùi Nghiêu, tìm một căn phòng trống để dạy dỗ anh ta.

Bùi Nghiêu kêu la thảm thiết: “Mẹ, đau, đau, đau.”

Mẹ Bùi: “Con còn biết đau sao?”

Bùi Nghiêu cầu xin: “Mẹ, có gì thì từ từ nói, mẹ buông tay ra trước đã.”

Mẹ Bùi vẫn tức giận, bà buông tay ra, khoanh tay, trừng mắt nhìn Bùi Nghiêu:  “Lúc nãy con đưa Tích Tích về phòng rồi làm gì hả?”

Nghe mẹ Bùi hỏi, mặt Bùi Nghiêu lập tức đỏ bừng, anh ta vừa xoa tai, vừa đáp: “Mẹ, chúng con đều là người lớn rồi, những chuyện này con tự biết chừng mực.”

Mẹ Bùi lạnh lùng nhìn Bùi Nghiêu: "Vậy con nói chừng mực của con là gì, mẹ nghe xem nào."

Bùi Nghiêu: "Mẹ, con và Khúc Tích yêu đương là muốn tiến tới hôn nhân."

Bùi Nghiêu nói xong, sắc mặt mẹ Bùi dịu đi một chút:  "Thế còn Tích Tích? Con đã hỏi ý kiến con bé chưa, nó có đồng ý kết hôn với con không?"

Bùi Nghiêu ra vẻ tự tin, nhưng giọng điệu lại có phần thiếu chắc chắn: "Chắc chắn là cô ấy đồng ý rồi!"

“Hiểu con không ai bằng mẹ”, mẹ Bùi liếc mắt một cái đã nhìn ra sự “thiếu tự tin” của Bùi Nghiêu, bà hừ lạnh, khinh thường nói: “Mẹ thấy con chỉ giỏi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn”.”

Bùi Nghiêu: “…”

Dù sao cũng là con trai ruột, thấy Bùi Nghiêu thật lòng muốn cưới Khúc Tích, mẹ Bùi bớt giận, bà bước đến ghế sofa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu: “Muốn một cô gái cam tâm tình nguyện gả cho con, chỉ có chân thành là chưa đủ, con còn phải động não một chút, con nhìn A Dị xem, tại sao nó có thể rước Nghênh Nghênh về nhà sớm như vậy?”

Bùi Nghiêu thản nhiên nói: "Bởi vì cậu ta "mặt dày".

Mẹ Bùi: "Vậy thì con cũng không thể "mặt dày" một chút à?"