Châu Dị giọng nói trầm ấm, quyến rũ chết người.
Anh cũng không sợ Khương Nghênh bực bội, trên mặt lộ rõ ý muốn chinh phục cô.
Anh nghĩ rằng vào lúc này, Khương Nghênh sẽ là cảm tính thắng lý trí, có đến tám, chín phần sẽ thỏa hiệp.
Nào ngờ đâu Khương Nghênh cong eo, ham muốn trong đáy mắt đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhìn anh với nửa con mắt.
"Châu Dị, anh ghẹo sắp gãy chân rồi đó..."
Châu Dị khựng người lại, rồi bật ra tiếng cười.
Hai người ngang cơ, dù là đã có thỏa thuận hợp tác, nhưng vẫn đối đầu nhau.
Đôi môi mỏng Châu Dị mấp máy:
"Nghênh Nghênh, em như vậy sẽ khiến tôi hoài nghi về sức hút của mình đó."
Khương Nghênh nhíu mày nhìn anh.
"Không cần hoài nghi, anh rất có sức quyến rũ."
Châu Dị rút tay ra khỏi vạt áo Khương Nghênh, Khương Nghênh lại thản nhiên như người ngoài cuộc.
Châu Dị cúi mắt nhìn cô, rồi móc ra một chiếc khăn tay lụa màu xám nhạt lau tay.
Ngón tay thon dài Châu Dị rất đẹp, anh lại cố ý chậm rãi tưởng như đang lau chùi một tác phẩm nghệ thuật.
Bầu không khí giữa hai người nhất thời có đôi chút ngượng ngùng. Châu Dị lại chậm rãi đút khăn tay vào túi, cười nửa miệng nói với cô.
"Tôi sẽ không giúp Lạc Hàm."
Khương Nghênh tiếp lời.
"Tôi sẽ giúp Thiệu Hạ."
"Em giúp cô ấy là điều nên làm, cô ấy và Chúc Kha đều là người của Châu Thị Media, hai người họ có vấn đề thì sẽ làm xấu mặt công ty.
Khương Nghênh hiểu ý trong câu nói của Châu Dị, bèn đáp:
"Tôi sẽ xử lý tốt, giảm thiểu thấp nhất thiệt hại cho công ty."
Châu Dị nhìn cô với nụ cười ánh lên trong đôi mắt.
"Tôi tin năng lực của em."
Khương Nghênh có lúc thực sự cảm thấy Châu Dị là một cấp trên tốt.
Về công, về tư, anh đều suy nghĩ cho nhân viên của mình.
Bên cạnh đó, trong đồn cảnh sát.
Lạc Hàm trước sau vẫn giữ im lặng trước những câu hỏi của cảnh sát. Dù là cảnh sát đã bày ra chứng cứ cô thừa nhận, nhưng cô vẫn như không có gì.
"Cô Lạc, hi vọng cô có thể phối hợp công việc của chúng tôi."
"Tôi đang chờ luật sư, luật sư tôi đến rồi thì tự nhiên tôi sẽ trả lời câu hỏi của các anh."
Vị cảnh sát ngồi đối diện Lạc Hàm chau mày, đang muốn nổi cáu, thì một cảnh sát nhỏ đẩy cửa bước vào, khom người kề vào tai anh nói nhỏ và câu.
Cảnh sáng ngẩng đầu, viên cảnh sát nhỏ nói.
"Hình đội trưởng đích thân gửi gắm."
"Tôi biết rồi."
Cảnh sát nói xong, thì nhìn sang Lạc Hàm, đứng lên đi cùng với viên cảnh sát nhỏ.
Hai người rời đi chưa bao lâu, cửa phòng thẩm vấn được đẩy vào, Quan Luy đeo kính đen và đội mũ lưỡi trai xuất hiện ngay cửa.
Nhìn thấy Quan Luy, Lạc Hàm đứng lên, dáng vẻ khóc nức nở.
Quan Luy chau mày nhìn cô.
"Sao cậu hồ đồ vậy? Đó là show, cậu chơi người ta lộ liễu như vậy, dù tôi có muốn xin xỏ cho cậu cũng không tiện mở miệng."
Lạc Hàm đưa tay kéo cánh tay Quan Luy, chẳng hề còn nét kênh kiệu bình thường.
"Thì tôi làm vậy cũng là vì cậu mà."
Quan Luy khựng lại. Không ngờ chuyện này lại dính đến mình.
"Liên quan gì đến tôi chứ?"
Lạc Hàm đổi trắng thay đen:
"Cậu có biết con nhỏ Thiệu Hạ đó là người thế nào không? Là tay chân của Khương Nghênh, thường xuyên là Thiên Lôi của Khương Nghênh trong show đó."
Nhắc đến Khương Nghênh, Quan Luy cảm thấy như nghẹn lại ở lồng ngực. Nhưng vì thể diện nên vẫn giả vờ bình thản.
"Cô ta là Thiên Lôi của ai, thì tôi không quan tâm."
Lạc Hàm cứ nghĩ là Quan Luy thực sự chẳng quan tâm nên hơi nóng ruột, bèn thêm mắm dặm muối.
"Cậu không quan tâm, nhưng ngày nào tôi cũng nhìn thấy thì thấy tức. Cậu không biết đó, cái ả Khương Nghênh đó trong show cứ tìm mọi cách quyến rũ Sếp Châu..."
Câu nói này của Lạc Hàm chạm ngay vào điểm yếu của Quan Luy.
Chỉ thấy vẻ mặt cô thay đổi, ánh mắt trở nên buồn bã hơn.
Lạc Hàm thấy vậy, sự thấp thỏm trong lòng chợt lắng lại, nên tiếp tục nói:
"Sếp Châu là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cậu. Hơn nữa, người trong giới đều biết vị trí bà Châu chắc chắn là của cậu. Cậu nói xem, Khương Nghênh làm vậy thì có phải là trực tiếp khiêu chiến với cậu không?"