Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 746




Phòng khách ồn ào náo nhiệt, không ai chú ý đến Khúc Tích và Khương Nghênh đã thay váy phù dâu, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Bên ngoài, Châu Dị đang nói chuyện với Tần Trữ, đột nhiên Tần Trữ dừng lại, ra hiệu cho Châu Dị.

Châu Dị nhướng mày, quay đầu lại, nhìn thấy Khương Nghênh mặc váy phù dâu,đôi mắt tĩnh lặng chợt lóe lên ý cười.

Hai người nhìn nhau, Khương Nghênh mỉm cười: “Đẹp không?”

Châu Dị: “Đẹp.”

Nói xong, Châu Dị bước đến gần.

Khúc Tích nhìn thấy Châu Dị tiến lại gần, bĩu môi: “Trong bầu không khí này, tôi đứng đây có phải hơi thừa hông?”

Khương Nghênh mỉm cười, không nói gì, Châu Dị cong môi, nghiêm túc nói: “Đúng là hơi thừa.”

Nghe thấy lời nói của Châu Dị, Khúc Tích “chậc” một tiếng: “"Qua cầu rút ván", bây giờ không phải lúc anh nịnh nọt tôi để theo đuổi Nghênh Nghênh nữa rồi?”

Châu Dị khẽ cười: “Hôm nay khác xưa rồi.”

Khúc Tích: "Tên tư bản, đúng là thực dụng."

Nói thì nói vậy, nhưng Khúc Tích vẫn “biết điều”, đi về phía trước vài bước, đứng cạnh Tần Trữ.

Châu Dị đưa tay ôm Khương Nghênh, cúi đầu xuống, ghé sát tai cô, nói: “Vợ à, em đẹp lắm.”

Khương Nghênh: "Bỗng nhiên em lại thấy tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc cũng không tệ."

Châu Dị trầm giọng hỏi: “Hửm?”

Khương Nghênh nói: “Em thấy trong váy cưới của dì có một bộ sườn xám, rất đẹp.”

Châu Dị siết chặt eo Khương Nghênh: “Vậy chúng ta tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc.”

Khương Nghênh: “Ừm.”

Châu Dị và Khương Nghênh đang tình tứ nói chuyện, Khúc Tích nhỏ giọng hỏi: "Tần Trữ, anh có thấy chúng ta giống bóng đèn quá không?"

Tần Trữ cười đáp: “Em còn đỡđấy, chủ yếu là anh.”

Nghe vậy, Khúc Tích nghiêng đầu nhìn Tần Trữ, đôi mắt long lanh đầy vẻ khó hiểu.

Tần Trữ cong môi, cúi đầu cười: “Em còn có lão Bùi, chỉ có mình anh là lẻ loi một mình."

Nhắc đến Bùi Nghiêu, Khúc Tích đỏ mặt, đưa tay lên vuốt tóc: “Em với Bùi Nghiêu mới xác định quan hệ, vẫn, vẫn chưa biết…”

Khúc Tích nói đến đây thì dừng lại, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày vui của Tô Dĩnh và Bùi Văn Hiên, cô không muốn nói những lời xui xẻo, bèn mím môi, im lặng.

Tần Trữ là người luôn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

Khúc Tích không nói tiếp, anh cũng không hỏi thêm.

Hai người đứng đó một lúc, thì Bùi Nghiêu vội vàng đi từ trong nhà ra.

Bùi Nghiêu đứng ở cửa nhìn ra ngoài, chỉ liếc mắt một cái, tâm trạng anh ta lập tức “tụt dốc không phanh”.

Châu Dị và Khương Nghênh ôm nhau tình tứ thì không nói làm gì, nhưng Tần Trữ và Khúc Tịch, một người phù rể, một người phù dâu lại đứng cạnh nhau làm gì vậy??

Hơn nữa, hai người đứng cạnh nhau trông lại còn rất đẹp đôi.

Bùi Nghiêu đang “hoang mang” thì một người đàn ông đi đến chào hỏi Tần Trữ, nhìn thấy Khúc Tích, ánh mắt người đó dừng lại trên người cô một lúc, sau đó cười nói với Tần Trữ: “Luật sư Tần, trai tài gái sắc đấy!”

Tần Trữ cười khẩy, liếc nhìn Bùi Nghiêu đang đứng cách đó không xa, cố tình nói: “Vậy sao?”

Người kia tưởng mình đã “nịnh nọt” đúng chỗ, liền cười nói: “Tôi rất giỏi xem tướng, nhìn hai người, tôi thấy hai người rất có tướng phu thê.”

Đối phương vừa dứt lời, chưa đợi Tần Trữ đáp lại, Bùi Nghiêu đã bước đến, đặt tay lên vai Khúc Tích như muốn tuyên bố chủ quyền, anh ta nhìn người vừa “gán ghép bừa bãi” với nụ cười gằn: “Vậy anh thấy chúng tôi có tướng phu thê không?”

Thấy Bùi Nghiêu khoác vai Khúc Tịch, người đàn ông kia sững sờ, trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối, sau đó lúng túng lấy điện thoại từ trong túi ra, áp vào tai nói: "A lô, gì cơ? À, sóng ở đây hơi kém..."

Nói xong, anh ta gật đầu xin lỗi Bùi Nghiêu và Tần Trữ: “Xin lỗi, Bùi tổng, luật sư Tần, tôi nghe điện thoại…”