Cát Châu vừa nói xong, mắt cậu ta ánh lên ý cười, trong lòng hiểu rõ nhưng lại giả vờ ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu siết chặt quai hàm, nắm chặt tay đang túm lấy cổ áo Cát Châu, lạnh lùng nói: “Cậu đừng có khiêu khích tôi.”
Cát Châu cà lơ phất phơ, cười toe toét: “Có sao đâu?”
Tiểu Cửu liếc nhìn cậu ta, không đáp lời, sắc mặt khó coi.
Cát Châu và Tiểu Cửu vừa rời đi không lâu, Châu Dị bế Khương Nghênh xuống xe, đi thẳng lên lầu.
Khương Nghênh nheo mắt, rúc vào lòng Châu Dị, đến ngón tay cũng mệt mỏi.
Châu Dị thấy vậy, khẽ cười: “Mệt rồi à?”
Khương Nghênh lười biếng đáp: “Ừ.”
Châu Dị trầm giọng nói: “Về nhà anh xả nước cho em tắm.”
Nghe vậy, Khương Nghênh mở mắt ra, nhìn Châu Dị: “Anh tỉnh rượu rồi?”
Châu Dị cong môi: “Ai nói anh say chứ?”
Khương Nghênh: “…”
Về đến phòng ngủ, Châu Dị vào phòng tắm xả nước, Khương Nghênh đứng trước tủ quần áo, cởi áo khoác.
Vừa chạm vào áo khoác, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đưa tay vào túi, lấy ra thứ mà Tô Dĩnh nhét vào tay cô tối nay.
Khương Nghênh cúi đầu nhìn, chỉ liếc mắt một cái, mặt và tai cô đều đỏ bừng.
Axit folic.
Thứ cần thiết khi “chuẩn bị mang thai”.
Ý của Tô Dĩnh, không cần nói cũng biết.
Khương Nghênh mím môi, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô mở nắp lọ, đổ một viên thuốc ra, cho vào miệng, sau đó đi đến đầu giường, cầm cốc nước lên uống.
Khương Nghênh vừa uống thuốc xong, cửa phòng tắm đã mở ra.
Nghe thấy tiếng động, Khương Nghênh quay đầu lại, Châu Dị chống một tay lên khung cửa, nhìn cô, mỉm cười: “Vợ, nước đầy rồi.”
Khương Nghênh cong môi, đáp: “Em biết rồi.”
Châu Dị: “Cần anh giúp không?”
Khương Nghênh đặt lọ thuốc xuống, đi vào phòng tắm, khi đến trước mặt Châu Dị, cô dừng lại, đưa tay kéo cổ áo anh, kéo anh ra ngoài: “Chắc là… không cần”
Châu Dị nhướng mày, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười: “Chắc chắn không cần chứ?”
Khương Nghênh không đáp lời, câu trả lời của cô là cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại.
Châu Dị mỉm cười, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa lấy áo choàng tắm trong tủ ra thay.
Thay quần áo xong, Châu Dị sải bước đến đầu giường, định rót thêm nước vào cốc cho Khương Nghênh, nhưng anh lại nhìn thấy lọ thuốc đặt trên tủ đầu giường.
Châu Dị giật mình, cau mày.
Anh cầm lọ thuốc lên xem, sau khi nhìn rõ chữ trên đó, Châu Dị liền giãn mày, thay vào đó là nụ cười rang rỡ.
Vài phút sau, Châu Dị chụp ảnh lọ axit folic rồi đăng lên vòng bạn bè.
Tiêu đề: Vợ “lén” uống thuốc, ai đó nói cho tôi biết đây là thuốc gì?
Bài đăng của Châu Dị vừa đăng lên, phần bình luận bên dưới liền nổ tung.
Kỷ Trác: Hừ, đàn ông.
Nhiếp Chiêu: Có vẻ như mình sắp được làm ông nội rồi.
Bùi Nghiêu: Tục ngữ có câu, người ta khoe khoang cái gì, thì chứng tỏ trong lòng thiếu cái đó.
Khúc Tích: Châu tổng, em muốn làm mẹ nuôi, chọn em, mẹ nuôi đây!!
Trần Triết: Đây là “xát muối vào vết thương” trong truyền thuyết sao?
Tần Trữ: Đã “block”, đừng “nhắc” đến tôi.
Anh em “ruột” của anh, không ai bình luận tử tế.
Chỉ có vài vị giám đốc của công ty là nịnh nọt anh.
Còn có vài nhân viên cấp trợ lý, nghiêm túc giải thichs cho Châu Dị: Châu tổng, đó là axit folic, là thuốc bổ sung dinh dưỡng khi mang thai, chúc mừng Châu tổng, giám đốc Khương đang chuẩn bị mang thai đấy ạ.
Thân phận gì nói lời nấy, không chỉ trong cuộc sống mà ngay cả trên mạng xã hội cũng vậy.
Những người mắng bạn, châm chọc bạn, luôn là người thân thiết nhất với bạn.
Những người xa cách, tâng bốc bạn, chính là những người không đủ thân thiết và có mối quan hệ xã giao với bạn.
Chu Dịch đọc hết tất cả bình luận, không trả lời ai, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, rồi đăng thêm một bài viết: Tranh thủ lựa chọn tên cho con gái trước nào.