Đang trong chăn mới biết chăn có rận.
Những điều mà người trong cuộc không nhận ra được, thì người ngoài cuộc thường nhìn rõ nhất, đặc biệt là đối thủ của bạn, họ còn hiểu rõ “điểm yếu” của bạn hơn cả người thân thiết nhất.
Tiểu Bạch vừa dứt lời, phòng nghỉ im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Kiều Nam choáng váng vì “cú twist” này, cô ấy vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự khó hiểu.
Không phải nói trợ lý Trần và Nhậm Huyên là “cặp đôi giả” sao?
Sao lại thích rồi?
Rốt cuộc là thích hay không thích?
Kiều Nam đứng thẳng người, trong đầu nghĩ lung tung, còn Tiểu Bạch đứng bên cạnh thấy không ai để ý đến mình, cô ta mím môi, run sợ.
Một lúc sau, Khương Nghênh đứng dậy, nhìn Nhậm Huyên: “Tiếp theo, cô tự xử lý hay tôi xử lý giúp cô?”
Nhậm Huyên: “Tôi tự xử lý.”
Nói xong, Nhậm Huyên lại bổ sung thêm một câu: “Giám đốc Khương, cảm ơn chị.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Chuyện nên làm thôi.”
Khương Nghênh nói xong, ra hiệu cho Kiều Nam, sau đó dẫn cô ấy rời đi.
Hai người vừa đi ra khỏi cửa, Kiều Nam liền hạ giọng hỏi: “Giám đốc Khương, lời Tiểu Bạch nói là thật hay giả?”
Khương Nghênh: “Cô rảnh rỗi lắm sao?”
Kiều Nam nghe vậy, đưa tay sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không rảnh rỗi lắm, chỉ là hơi tò mò.”
Giọng Kiều Nam rất nhỏ, nhưng vì khoảng cách quá gần, Khương Nghênh vẫn nghe thấy những gì cô ấy nói.
Khương Nghênh cong môi: “Tò mò hại chết mèo.”
Kiều Nam đáp: “Không sao, mèo có chín mạng, chết một mạng cũng không sao.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Nói chuyện phiếm trong giờ làm việc, phạt hai trăm tệ.”
Kiều Nam: “…”
Lúc này, trong phòng nghỉ, Nhậm Huyên đưa cho Tiểu Bạch một cốc nước, bình tĩnh nói: “Ngồi đi.”
Tiểu Bạch đưa tay nhận lấy cốc nước, hai tay bưng cốc, ngồi xuống với đôi mắt đỏ hoe.
Nhậm Huyên: “Chuyện đã đến nước này, chắc chắn tôi sẽ không giữ cô lại nữa, lát nữa bảo anh Tống đưa cô đi làm thủ tục nghỉ việc.”
Tiểu Bạch nghẹn ngào: “Chị Nhậm Huyên.”
Nhậm Huyên bước đến ghế sofa, ngồi xuống: “Giám đốc Khương đã đi rồi, sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm pháp lý của cô, nói đi, đối phương muốn cô ở bên cạnh tôi làm gì?”
Nhậm Huyên không ngốc, đương nhiên cô biết đối phương cài Tiểu Bạch bên cạnh cô không phải là để điều tra xem mối quan hệ giữa cô và Trần Triết là thật hay giả.
Hơn nữa, lúc Tiểu Bạch vào làm việc, mối quan hệ của cô và Trần Triết vừa mới công khai, căn bản không ai nghi ngờ.
Chuyện lần này, chỉ có thể nói là trùng hợp.
Đối mặt với câu hỏi của Nhậm Huyên, Tiểu Bạch siết chặt cốc nước trong tay.
Nhậm Huyên: “Không muốn nói?”
Tiểu Bạch hoảng hốt đáp: “Không, không phải.”
Nhậm Huyên chỉnh lại tư thế, thản nhiên nói: “Vậy thì nói đi.”
Tiểu Bạch mím môi, trước tiên liếc nhìn Nhậm Huyên, sau đó cúi đầu uống nước, khoảng nửa phút sau, cô ta ngẩng đầu lên, nói: “Đối, đối phương bảo em ở bên cạnh chị để lấy được lòng tin của chị, sau đó tìm cơ hội… hủy hoại chị.”
Hủy hoại.
Muốn hủy hoại một nữ minh tinh, chỉ có vài cách.
Cách nhẹ nhàng nhất là tung tin đồn thất thiệt.
Cách hèn hạ nhất là chuốc rượu, bỏ thuốc, đưa lên giường của một ông lớn nào đó.
Cho dù là cách nào, đối với một nữ minh tinh mà nói, đều là tổn thương chí mạng.
Rõ ràng là, đối phương đã “tốn công tốn sức” sắp xếp như vậy, chắc chắn không phải muốn dùng cách thứ nhất.
Tiểu Bạch nói xong, thấy Nhậm Huyên im lặng, cô ta run giọng nói: "Chị Nhậm Huyên, ban đầu, em thực sự bị đồng tiền làm mờ mắt, nhưng sau khi tiếp xúc với chị, em đã hối hận, lý do em tiết lộ tin tức đó ra ngoài, cũng là vì không muốn chị bị tổn thương nặng nề hơn..."