Thấy ngọn lửa vừa dập tắt lại bùng lên, Châu Dị giơ chân đá Bùi Nghiêu dưới gầm bàn.
Bùi Nghiêu đau điếng, hít một ngụm khí lạnh, định nổi đóa thì thấy Châu Dị cong môi, cười khẩy: “Làm chó độc thân ba mươi năm nay chưa chán à?"
Bùi Nghiêu: “…”
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Câu nói của Châu Dị đâm trúng tim đen Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu mím môi, cầm cốc trà lên uống, nuốt những lời định nói xuống bụng cùng với ngụm trà.
Khúc Tích nói xong, thấy Bùi Nghiêu không cãi lại, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc, quay sang nói chuyện với Khương Nghênh.
Khúc Tích và Khương Nghênh nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Bùi Nghiêu cũng không rảnh rỗi, sau khi đặt cốc trà xuống, anh ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Châu Dị nghe.
Tóm lại là, Khúc Tích đã đàm phán một hợp đồng, nhưng đối phương “miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo”.
Đàn ông nhìn đàn ông, liếc mắt một cái là biết ngay.
Ánh mắt thế nào, tâm địa đen tối ra sao, chỉ cần nhìn một cái là rõ.
Bùi Nghiêu ấm ức kể chuyện, trong lòng khó chịu nhưng lại không dám nói to, sợ rằng nếu nói to, cậu ta sẽ trở thành chó độc thân.
Kể xong đầu đuôi câu chuyện, Bùi Nghiêu hỏi Châu Dị: “Châu Dị, ông nói xem chuyện này có thể trách tôi sao?”
Châu Dị cúi đầu xắn tay áo, khẽ cười: “Không trách ông thì trách ai? Trách Khúc Tích à?”
Bùi Nghiêu: “Trách tôi?”
Châu Dị xắn tay áo đến khuỷu tay, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi là ông, tôi sẽ để Khúc Tích ký hợp đồng này.”
Bùi Nghiêu ngơ ngác.
Châu Dị: “Bệnh chung của con người là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", ông không đưa sự thật ra trước mặt cô ấy, thì làm sao cô ấy tin được?”
Bùi Nghiêu nghe vậy, suy nghĩ một lúc, sau đó lên tiếng: “Nhưng nếu cô ấy bị thiệt thòi thì sao?”
Chu Dịch cười khẩy: "Ông là đồ bỏ đi à?"
Bùi Nghiêu: “…”
Châu Dị cầm ấm trà tử sa rót thêm trà cho Bùi Nghiêu: “Bảo vệ một người là ra tay bảo vệ người đó trước khi họ bị tổn thương.”
Nói xong, Châu Dị cố ý dừng lại, ngước mắt nhìn Bùi Nghiêu: "Hành động lần này của ông không phải là bảo vệ cô ấy, mà là chặn đường lui của cô ấy."
Người biết chuyện thì sẽ nói Bùi Nghiêu nổi giận là vì đối phương “nhòm ngó” Khúc Tích.
Người không biết chuyện lại còn tưởng Bùi Nghiêu là kẻ ghen tuông mù quáng, không muốn để Khúc Tích hợp tác với đàn ông.
Với sức ảnh hưởng của Bùi Nghiêu ở Bạch Thành, anh ta sẽ trực tiếp “đoạn tuyệt đường lui” của Khúc Tích.
Bùi Nghiêu bị ghen tuông làm mờ mắt, nhưng Khúc Tích lại rất tỉnh táo.
Khúc Tích tức giận như vậy cũng vì lý do này.
Sau khi nghe Châu Dị giải thích, Bùi Nghiêu cau mày suy nghĩ, im lặng không nói.
Châu Dị gõ nhẹ ngón tay lên bàn, kéo anh ta về thực tại: “Lát nữa xin lỗi cô ấy một cách chân thành, nói vài lời ngon ngọt, "nhu" thì "nhu", "quỳ" thì "quỳ".”
Bùi Nghiêu ngẩng đầu lên: “Lại quỳ?”
Châu Dị cười khẩy: “Chỉ là bảo ông "nhu"một chút thôi, ông có biết lão Tần đang làm gì không?”
Bùi Nghiêu tò mò: “Làm gì?”
Châu Dị: “Đang "làm cháu trai" ở nhà cô Sầm.”
“Làm ra vẻ nhu nhược” và “làm cháu trai” không phải là một khái niệm.
Nghe Châu Dị nói vậy, mắt Bùi Nghiêu sáng rực: “Thật sao?”
Châu Dị cười gian: “Không tin thù ông gọi điện hỏi thử xem.”
Tối nay Bùi Nghiêu bị dồn nén đủ thứ, lúc này nghe nói Tần Trữ còn thảm hơn mình, cậu ta lập tức cảm thấy thoải mái.
Bùi Nghiêu vừa cười vừa lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Tần Trữ.
Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Tần Trữ vang lên: “Lão Bùi.”
Bùi Nghiêu: “Luật sư Tần, ông đang làm gì vậy?”
Giọng điệu của Tần Trữ rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút nghiêm trang: “Đang chơi cờ với bà nội Sầm.”
Nghe vậy, Bùi Nghiêu cố nén cười: “Hiếu thảo thế?”
Tần Trữ dừng một chút, đáp: “Chuyện ông nói, chúng ta về rồi nói sau.”
Bùi Nghiêu nghe ra Tần Trữ muốn cúp máy, nên cố tình không để anh toại nguyện: “Chậc, lão Tần, sao giọng cậu nghe "nhu nhược" thế?”
Tần Trữ: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Nghe thấy Tần Trữ nói muốn cúp máy, Bùi Nghiêu không nhịn được nữa liền cười phá lên: “Lão Tần, ông đang nằm gai nếm mật à?”
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, chưa đợi Tần Trữ đáp lại, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Sầm Hảo: “Anh Tần, anh uống trà hay uống nước lọc?”
Tần Trữ thản nhiên đáp: “Nước lọc.”
Sầm Hảo: “Vâng.”
Một lúc sau, chắc là Sầm Hảo đã bưng nước đến cho Tần Trữ, giọng nói của Tần Trữ lại vang lên: “Cảm ơn em.”
Sầm Hảo nhỏ giọng nói: “Không có gì, phải là em cảm ơn anh mới đúng, bà nội em nổi tiếng là "gà mờ" trong chuyện chơi cờ, bình thường không ai chịu chơi cờ với bà, may mà có anh.”
Tần Trữ nói dối với giọng điệu bình tĩnh: “Không đâu, bà nội chơi cờ rất giỏi.”
Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo cười đáp: “Được rồi, em tin hai người "kẻ tám lạng, người nửa cân".”
Tần Trữ cười theo: “Ừ.”
Sau khi Tần Trữ nói chuyện với Sầm Hảo xong, Bùi Nghiêu nghe thấy đầu dây bên kia im lặng, anh ta “chậc” một tiếng: “Lão Tần, anh em với nhau bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện cậu còn "gian xảo" hơn cả Châu Dị.”
Tần Trữ không đáp lời.
Bùi Nghiêu lại nói: “Rõ ràng là "có ý đồ xấu", lại giả vờ làm "anh trai tốt", không biết cô Sầm biết được sự thật sẽ nghĩ như thế nào.”
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Tần Trữ đã trầm giọng nói: “Chuyện của công ty ông hơi phức tạp, tôi về rồi nói chuyện với ông sau.”
Nói xong, không để ý đến Bùi Nghiêu còn muốn nói gì nữa, Tần Trữ trực tiếp cúp máy.
Bùi Nghiêu: “…”