Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 712




Hơn một tiếng sau, xe đến đồn cảnh sát. Khương Nghênh và Châu Dị cùng xuống xe, Tiểu Cửu theo sát phía sau.

Vì người bị hại không truy cứu, phía cảnh sát nhanh chóng làm thủ tục thả người.

Người bắt Cát Châu là một cảnh sát lớn tuổi. Vừa làm thủ tục, ông vừa lẩm bẩm: “Cậu còn trẻ, làm gì cũng phải suy nghĩ hậu quả. May mà lần này người ta không truy cứu, nếu không, cậu không phải ngồi tù vài ngày mới được ra ngoài đâu.”

Cát Châu biết Châu Dị và Khương Nghênh đích thân đến đón mình, cậu ta xấu hổ cúi gằm mặt, không nói gì.

Thấy cậu ta như vậy, ông lão cảnh sát tưởng Cát Châu đang hối hận, liền vỗ vai cậu ta hai cái: “Thôi, sau này chú ý nhé, đừng tái phạm nữa.”

Cát Châu khẽ đáp: “Vâng.”

Ông lão cảnh sát: “Thủ tục xong rồi, đi đi.”

Cát Châu cúi đầu: “Cảm ơn.”

Ra khỏi đồn cảnh sát, Khương Nghênh và Châu Dị đi trước, Cát Châu cúi gằm mặt đi phía sau như một con đà điểu.

Tiểu Cửu cố ý đi chậm lại để đợi cậu ta. Cát Châu không để ý, đâm sầm vào lưng Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu cau mày, quay đầu lại.

Cát Châu kêu lên: Anh đột ngột dừng lại làm gì vậy?”

Tiểu Cửu mặt không cảm xúc: “Chẳng lẽ không phải nên trách cậu không nhìn đường sao?”

Cát Châu đang buồn bực, không muốn đấu khẩu với Tiểu Cửu như mọi khi, cậu ta mím môi im lặng.

Cát Châu da trắng, cú va chạm khiến trán cậu ta đỏ ửng lên. Lúc che tay lại thì không thấy rõ, nhưng sau khi cậu ta bỏ tay xuống, Tiểu Cửu liền nhíu mày: “Đau lắm à?”

Cát Châu ngẩng đầu lên: “Hay là anh thử đâm vào tôi xem?”

Tiểu Cửu: “Tôi đâm vào cậu, người đau cũng là cậu thôi.”

Cát Châu bị “cà khịa” đến mức cứng họng.

Tiểu Cửu không nói dối, cậu ta xuất thân là người luyện võ, toàn thân cứng như thép, không chỗ nào mềm cả.

Nói xong, thấy Cát Châu im lặng, Tiểu Cửu hạ thấp giọng: “Châu tổng và phu nhân đã đặc biệt bay từ Diêm Thành về vì chuyện của cậu đấy.”

Nghe vậy, Cát Châu ngạc nhiên, sau đó hỏi với vẻ mặt khó coi: “Anh nói với họ?”

Tiểu Cửu không phủ nhận: “Ừ.”

Cát Châu định mắng: "Anh bị điên à?", nhưng nghĩ đến việc Tiểu Cửu làm vậy cũng là vì mình, cậu ta đành nuốt lời, im lặng.

Hai người đang “thì thầm” với nhau thì Khương Nghênh đã lên xe. Châu Dị nhìn hai người: “Hai cậu còn lề mề gì ở đó nữa?”

Nghe thấy tiếng Châu Dị, Tiểu Cửu và Cát Châu đứng thẳng người, nhìn anh.

Châu Dị quay đầu nói với Khương Nghênh: “Anh ra ngoài nói chuyện với Cát Châu một lát.”

Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị, không phản đối: “Ừ.”

Được Khương Nghênh đồng ý, Châu Dị xoay người sải bước về phía Cát Châu. Anh đi đến trước mặt Cát Châu, giơ chân đá cậu ta một cái.

Cú đá không mạnh, giống như một người anh rể đang dạy dỗ cậu em vợ không nghe lời.

Cát Châu không né, cứ thế chịu một cú đá.

Châu Dị đút hai tay vào túi, cười khẩy: “Mấy ngày không gặp, giỏi giang rồi đấy, dám cầm dao đâm người giữa ban ngày ban mặt.”

Cát Châu: “Ai bảo ông ta làm dì bị thương?”

Châu Dị: “Máu me như vậy, sao cậu không đâm chết ông ta luôn đi?”

Cát Châu dời mắt, cúi đầu xuống.

Cậu ta cũng muốn làm như vậy. Nếu không phải bị Tiểu Cửu ngăn cản kịp thời, không chừng cậu ta thật sự đã giết Châu tam gia.

Nhìn thấy thái độ của Cát Châu, Châu Dị cũng đoán được bảy tám phần: “Thật sự chỉ vì dì nhỏ thôi sao?”

Cát Châu không lên tiếng.

Châu Dị cười khẩy: “Cậu không phải là vì tôi chứ?”

Mặt Cát Châu đỏ bừng, không nói gì, coi như thừa nhận.

Châu Dị lại đá cậu ta một cái: “Cả ngày chỉ biết gây chuyện.”

Cát Châu: “…”

Châu Dị: “Trở về đi. Không trông chừng cậu, không chừng cậu lại gây thêm phiền phức cho chị cậu.”

Nghe thấy lời nói của Châu Dị, Cát Châu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Châu Dị khẽ cười: “Không muốn à?”

Cát Châu nghẹn ngào: “Anh rể, anh không giận em nữa sao?”

Châu Dị mỉm cười, đáy mắt mang theo vài phần cảnh cáo: “Còn dám phản bội lần nữa, tôi sẽ bảo Tiểu Cửu băm cậu ra cho chó ăn.”

Nói xong, Châu Dị liếc nhìn Tiểu Cửu, cười khẩy: “Tiểu Cửu chắc là không đáng tin trong chuyện này, lát nữa tôi đến chỗ lão Tần chọn một người đáng tin hơn.”

Tiểu Cửu nghiêm mặt nói: “Anh Tam được đấy.”

Châu Dị: “Cậu với Tiểu Tam, chỉ có thể giữ lại một người, tự cậu chọn đi.”

Tiểu Cửu đứng thẳng người: “Nhân phẩm của anh Tam… không tốt.”

Tiểu Cửu vừa dứt lời, Châu Dị chưa kịp nói gì, Cát Châu đứng bên cạnh đã bật cười.

Châu Dị liếc nhìn hai người một cái, sau đó xoay người bỏ đi. Giây phút xoay người, khóe môi anh khẽ cong lên.

Tối hôm đó, Cát Châu chuyển từ nhà họ Cát về Thủy Thiên Hoa Phủ.

Tiểu Cửu giúp cậu ta chuyển hành lý. Bà Cát không nỡ, đích thân tiễn cậu ta ra cửa.

Trước khi lên xe, Cát Châu ôm bà Cát: “Mẹ, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”

Bà Cát: “Trong nhà vẫn còn tiền tiết kiệm, con hoàn toàn có thể tự mình kinh doanh nhỏ, sao phải đi ở nhờ nhà người khác, nhìn sắc mặt người khác chứ.”

Cát Châu: “Mẹ, con không có khiếu kinh doanh, cả đời này con không mong muốn gì khác, chỉ cần được sống bình yên, phụng dưỡng mẹ là con mãn nguyện rồi.”

Bà Cát lau nước mắt, không nói gì nữa.

Một lúc sau, Cát Châu lên xe.

Tiểu Cửu xoay vô lăng, nhìn Cát Châu, hỏi: “Lúc cậu đâm Châu tam gia, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Cát Châu đang thắt dây an toàn bỗng dừng lại, cậu ta ngẩng đầu lên, trong mắt không có ý cười, chỉ có sự nghiêm túc: "Tôi muốn Lục Vũ phụng dưỡng mẹ, sau đó giết chết Châu tam gia, để tránh hậu hoạn về sau.”