Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 705




Trịnh Vĩ cứ thế tự mình nói sang chuyện khác.

Sầm Hảo liếc nhìn cậu ta, bước đến trước mặt Khương Nghênh nói vài câu khách sáo, cuối cùng nói: “Muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nay, lúc nào rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, tôi dẫn mọi người đi dạo.”

Khương Nghênh mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Tần Trữ trong giây lát, sau đó đáp: “Được.”

Sầm Hảo: “Vậy, tôi và Trịnh Vĩ không làm phiền hai người nữa.”

Khương Nghênh: “Lái xe cẩn thận nhé.”

Sầm Hảo đáp: “Trịnh Vĩ không uống rượu, không sao đâu.”

Tiễn Sầm Hảo và Trịnh Vĩ đi, Châu Dị mỉm cười nhìn Tần Trữ: “Vừa nãy ở Ngư Trang, cậu và cô Sầm đã xảy ra chuyện gì ở bên ngoài phòng riêng vậy?”

Tần Trữ thản nhiên nói: “Không có chuyện gì cả.”

Châu Dị trêu chọc, "Không có chuyện gì xảy ra mà cậu lại như thế này sao?"

Tần Trữ ngồi trên ghế sofa đơn, hơi nghiêng người, lấy bao thuốc lá trong túi ra ngậm vào miệng, vừa châm lửa, vừa trầm giọng nói: “Có lẽ là cảm thấy kiếp này phải làm "chó độc thân"”

Tần Trữ hiếm khi nói những lời hài hước như vậy.

Châu Dị nghe xong liền bật cười: “Đừng so sánh với chó.”

Tần Trữ liếc mắt nhìn anh.

Châu Dị: “Chó độc thân đến tuổi cậu thì đã chết từ lâu rồ, không sống dai như vậy đâu.”

Nghe vậy, Tần Trữ ngậm điếu thuốc, cười mắng: “Mẹ kiếp.”

Nói xong, Tần Trữ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, gạt tàn thuốc: “Ngày mai tôi chuyển đến nhà họ Sầm ở.”

Châu Dị nghe vậy liền nhướng mày: “Hửm?”

Tần Trữ cười gằn: “Bố vợ tương lai mời tôi đến nhà ở.”

Nói xong, Tần Trữ kể lại chuyện gặp Sầm phụ ở nhà vệ sinh cho Châu Dị nghe.

Châu Dị cười khẩy: “Oan gia ngõ hẹp như vậy sao?”

Tần Trữ: “Một chữ thôi, thảm.”

Sau khi nói chuyện với Tần Trữ vài câu, Châu Dị và Khương Nghênh đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Tần Trữ hút xong điếu thuốc, đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay đút túi, ngắm nhìn cảnh đêm.

Cảnh đêm của Diêm Thành rất đẹp, không giống như Bạch Thành đèn đuốc sáng trưng, nhìn từ xa, chỉ là một màu xanh nhạt.

Khiến lòng người bình yên.

Ngày hôm sau.

Châu Dị còn có việc phải xử lý, nên sáng sớm đã cùng Khương Nghênh rời khỏi khách sạn.

Tần Trữ ăn sáng xong, gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi lái xe đến đón anh đi đến địa điểm diễn thuyết.

Người đến đón Tần Trữ là một luật sư ở Diêm Thành, tên là Khâu Trì, quen biết Tần Trữ trong một vụ kiện.

Có thể nói là “không đánh không quen biết”.

Sau vụ kiện đó, Khâu Trì rất ngưỡng mộ năng lực chuyên môn của Tần Trữ, nên đã chủ động kết bạn với anh.

Trên xe, Tần Trữ chủ động lên tiếng: “Luật sư Khâu, cảm ơn anh vì chuyện lần này.”

Khâu Trì vừa lái xe, vừa nói đùa: “Cảm ơn gì chứ? Hiếm khi luật sư Tần cần tôi giúp đỡ, tôi rất vinh dự.”

Tần Trữ: “Gần đây văn phòng luật của anh có bận không?”

Khâu Trì: “Thái bình thịnh trị, không có nhiều vụ kiện.”

Tần Trữ thản nhiên nói: "Trước đây, giám đốc của công ty bất động sản "Hoa Thành" ở Diêm Thành có nhờ tôi giới thiệu một luật sư cho ông ấy, để hôm nào tôi bảo ông ấy liên lạc với anh."

Nghe vậy, Khâu Trì cười nói: “Luật sư Tần, anh sợ nợ tôi ân tình sao?”

Tần Trữ thản nhiên nói: “Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

Khâu Trì: “Được, anh coi tôi là bạn, tôi cũng không khách sáo, tôi nhận ân tình này của anh.”

Hai người vừa nói chuyện, xe vừa đến khách sạn nơi diễn ra buổi diễn thuyết.

Hai người đẩy cửa xuống xe, đi được vài bước đã nhìn thấy Sầm Hảo và Sầm mẫu đứng cách đó không xa.

Sầm Hảo mặc một chiếc váy dài màu trắng trang nhã, đứng bên cạnh Sầm mẫu, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài, trông dịu dàng, thanh tao, khiến người ta rung động.

Tần Trữ dừng bước, không đi tiếp nữa.

Thấy vậy, Khâu Trì dùng khuỷu tay huých anh: “Kia là đại tiểu thư nhà họ Sầm sao? Học múa quả nhiên khí chất khác hẳn.”