Sau đó Chu Dịch còn nói gì đó với Quan Lôi nữa.
Khương Nghênh không nghe, đứng dậy đi xuống lầu rót một cốc nước ấm, đứng trong phòng khách tối om uống cạn.
Đang uống nước, cô nghe thấy tiếng bước chân đều đặn phía sau.
Khương Nghênh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Chu Duyên đang cầm sữa nóng.
Khương Nghênh cổ họng bỗng nhiên đắng chát: "Anh"
Chu Duyên đưa ly sữa nóng trong tay cho cô, "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Khương Nghênh không nhận ly sữa nóng, duy trì khoảng cách xa lạ với đối phương: "Tôi khát, xuống uống cốc nước."
Chu Duyên thấy Khương Nghênh không đưa tay nhận sữa, cũng không ép buộc, tao nhã thu tay lại, cười dịu dàng: "Có phải cãi nhau với A Dịch không?"
Khương Nghênh: "Không có."
Chu Duyên: "Nghênh Nghênh, nếu như em có ủy khuất gì, có thể nói cho anh biết."
Khương Nghênh đặt cốc nước trong tay xuống, mỉm cười với Chu Duyên: "Cám ơn anh, cũng đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút."
Khương Nghênh là người rất rõ ràng, mặc dù trước đây hai người quan hệ khá tốt nhưng bây giờ cô mang danh đã kết hôn, cô sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng một cách dứt khoát.
Hơn nữa, lần say rượu đó là bị tính kế.
Cô cũng không ngu ngốc.
Trở lại phòng ngủ, Chu Dịch đã lại nằm ngửa trên ghế sofa, ánh sáng màn hình điện thoại hướng vào mặt.
Khương Nghênh nhìn anh một cái, liền đi thẳng tới giường nằm xuống.
Có lẽ vì cả ngày mệt mỏi nên lần này Khương Nghênh vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Khi thức dậy thì đã là sáng hôm sau.
Ăn sáng xong, Khương Nghênh và Chu Dịch mỗi người một xe lái đến công ty, xa cách như hai người xa lạ.
Khương Nghênh đỗ xe đi vào công ty, vừa bước vào khu văn phòng đã nghe thấy tiếng mấy nữ nhân viên đang tụ tập ở tám chuyện.
"Hôm qua Chu Tổng lại bị phóng viên chặn ngay tại khách sạn. May mà có Khương quản lý."
"Sau này không biết ai sẽ xui xẻo lấy Chu Tổng nữa."
"Chậc chậc chậc, trước kia không biết là ai đã nói, người như Chu Tổng dù chỉ là làm tình nhân cũng tốt."
Mấy nữ nhân viên đang đùa giỡn, vừa nhìn thấy Khương Nghênh liền đứng thẳng dậy, ngậm miệng lại.
Khương Nghênh ôn lương* suy nghĩ đảo mắt nhìn bọn họ: "Tiếp tục đi."
*Nguyên văn convert là ôn lương. Nhưng Hyn không rõ từ này nghĩa là gì. ai biết thì góp ý với ạ
Nói xong Khương Nghênh trở lại văn phòng, mấy nữ nhân viên lòng đầy sợ hãi mà vỗ ngực.
"Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Khương quản lý, tôi lại rất sợ hãi."
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, rõ ràng là cô ấy không nói gì và cô ấy khá tử tế, nhưng tôi lại cảm thấy có chút sợ."
"Chu gia đã giúp đỡ cho rất nhiều sinh viên đại học, nhưng Khương quản lý là người duy nhất còn lại, có thể không có sức áp chế người khác sao?"
Sau khi Khương Nghênh trở lại phòng làm việc, cô sắp xếp lại thông tin của một số ngôi sao được đồn đại trên báo ngày nay rồi ném nó sang một bên.
So với Chu Dịch, scandal của những ngôi sao nhỏ này thực sự chẳng là gì cả, chẳng là gì cả.
Sau khi phân loại ra những scandal của người nổi tiếng cần giải quyết, Khương Nghênh bắt đầu đọc kế hoạch tổ chức họp thường niên của Chu thị năm nay.
Không thể không nói, cô ấy ngồi lên được vị trí này đã phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn ma, làm việc chăm chỉ hơn bò, ăn kém hơn lợn và điều duy nhất cô ấy quan tâm chính là mức lương hàng tháng cô ấy nhận được.
Khương Nghênh vừa cẩn thận xem kế hoạch họp thường niên của công ty, vừa nhấc điện thoại bàn gọi cho phòng kế hoạch.
Khi điện thoại được kết nối, Khương Nghênh nói: "Triệu quản lý, bây giờ anh có ở văn phòng không? Tôi nghĩ đề xuất này có gì đó không ổn, cần gặp anh để bàn bạc."
Người đàn ông đầu bên kia nghe xong có chút khó khắn, ấp úng nói: "Tôi đang ở văn phòng, nhưng Chu Tổng cũng ở đây, sợ không tiện."
Chu Tổng của truyền thông Chu thị thì chỉ có duy nhất Chu Dịch, Khương Nghênh dừng lại vài giây, lạnh lùng đáp: "Vậy buổi chiều tôi sẽ qua đó sau"
Khương Nghênh nói xong, đang định cúp điện thoại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Dịch từ đầu bên kia điện thoại: "Mời cô ấy đến đây luôn đi, tôi tình cờ cũng muốn nghe một chút."