Có những lúc, tình dục không phải là để thỏa mãn.
Mà là để cố gắng níu kéo điều gì đó.
Khương Nghênh vừa dứt lời, tim Châu Dị thắt lại, đau đớn: “Làm.”
Khi bị Châu Dị nắm gáy, kéo lên, mắt Khương Nghênh đỏ hoe.
Một người luôn lạnh lùng, che giấu cảm xúc như cô, lúc này lại bộc lộ hết mọi tâm tư.
Châu Dị đưa tay vuốt ve gáy cô, ép cô xuống, hôn lên môi cô.
Khương Nghênh run rẩy: “Mạnh… một chút.”
Cả quá trình, Khương Nghênh đều bám chặt lấy Châu Dị.
Cuối cùng, Khương Nghênh vùi mặt vào vai Châu Dị, khóc nức nở.
Châu Dị thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vợ à, anh hiểu "im lặng là vàng", nhưng em cũng nên nhớ rằng, đôi khi "con có khóc mẹ mới cho bú" cũng là một sự thật."
Hoàng hôn đã buông xuống Thủy Thiên Hoa Phủ khi hai người họ trở về.
Châu Dị bế Khương Nghênh vào phòng tắm ngâm mình, còn anh thì đứng trước cửa sổ sát đất, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhiếp Chiêu.
Điện thoại được kết nối, Châu Dị chưa kịp lên tiếng, Nhiếp Chiêu ở đầu dây bên kia đã nói: “Tôi biết rồi.”
Châu Dị: “Đừng kéo dài nữa.”
Nhiếp Chiêu cười lạnh qua điện thoại, dứt khoát: “Được.”
Châu Dị lạnh lùng nói: "Ngày mai, chú lo liệu đưa Châu tam gia ra khỏi nhà cũ."
Nhiếp Chiêu: “Cứ giao cho tôi.”
Châu Dị: “Chú ý an toàn.”
ết thúc cuộc gọi với Nhiếp Chiêu, Châu Dị đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, ánh nhìn chất chứa những nỗi niềm khó nói.
Hoa hồng đã nở rộ, đẹp đến nao lòng.
Châu Dị lặng lẽ ngắm nhìn những bông hồng đang khoe sắc rực rỡ, nét mặt anh dần giãn ra, phảng phất một chút dịu dàng.
Khương Nghênh ngâm mình trong bồn tắm gần hai tiếng.
Khi ra ngoài, đầu ngón tay cô đã trắng bệch.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn vương những giọt nước, Khương Nghênh đã bị Châu Dị ôm gọn vào lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ướt trên mặt cô ra sau tai, giọng nói trầm ấm: "Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Khương Nghênh ngẩng đầu lên, tâm trạng cô đã ổn định: “Ừ.”
Châu Dị cúi đầu xuống, hôn lên trán cô: “Có muốn ngủ một lát không?”
Khương Nghênh mấp máy môi, định đáp lời thì điện thoại di động trong túi Châu Dị đổ chuông.
Châu Dị khựng lại, đưa tay lấy điện thoại. Khi thấy tên Tần Trữ hiện lên màn hình, nét mặt anh thoáng chùng xuống. Anh nhấn nút nghe, giọng trầm thấp: "Lão Tần."
Tần Trữ nói ngắn gọn: “Tìm được người rồi, đang ở chỗ tôi, ông đến đây hay tôi đưa người đến đó?”
Châu Dị không muốn Khương Nghênh phải đối diện với những người này thêm nữa, sợ cô sẽ lại bị kích đông: "Để tôi đến đó."
Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền kéo góc áo anh: “Em đi cùng anh.”
Nhìn thấy vậy, Châu Dị cau mày.
Khương Nghênh dùng chính những lời mà Châu Dị đã nói với cô để đáp lại: “Em không thể cứ tiếp tục như vậy.”
Châu Dị im lặng vài giây, sau đó trầm giọng nói: “Em thay quần áo đi.”
Một tiếng sau, Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến biệt thự của Tần Trữ.
Xe vừa dừng bánh, Tiểu Tam đã nhanh nhẹn chạy ra từ cửa, như thể đã chờ sẵn từ trước.
Tiểu Tam mặc vest, vuốt keo, xịt nước hoa nồng nặc.
“Châu tổng.”
Nhìn thấy Tiểu Tam, Châu Dị nhướng mày: “Cậu vẫn chưa đi à?”
Tiểu Tam: “Luật sư Tần phái Tiểu Bát đến Dung Thành rồi.”
Châu Dị cười đầy ẩn ý: “Thật sao?”
Tiểu Tam cười nịnh nọt: “Anh Tần muốn tôi đi theo anh.”
Tiểu Cửu đã nói chuyện này với Châu Dị trước đó.
Châu Dị khẽ cười, một tay ôm eo Khương Nghênh, tay kia đút túi quần, giọng điệu pha chút đùa cợt: "Chắc ông ta thấy tôi sống lâu quá rồi."
Tiểu Tam khó hiểu: “Hả?”
Châu Dị cười khẩy, nói đùa: "Nếu có thể trả lại, đến cả Tiểu Cửu tôi cũng chẳng thèm giữ."
Tiểu Tam hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Châu Dị, cậu ta cười trừ, đưa tay lên xoa xoa chóp mũi: "Nhưng ít ra tôi cũng có điểm hơn Tiểu Cửu chứ."
Châu Dị nhếch mép cười, giọng điệu trêu chọc: "Đúng vậy, nếu có nhiệm vụ nào cần dùng "mỹ nhân kế", chắc chắn cậu sẽ làm tốt hơn Tiểu Cửu nhiều."