Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 664




Khương Nghênh nhận được tin nhắn của Châu Dị ngay lúc đang trò chuyện điện thoại với Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh dường như cởi mở hơn trước rất nhiều, cô nhẹ nhàng hỏi: "Dạo này cháu và A Dị vẫn ổn chứ?"

Khương Nghênh cuộn tròn trên ghế sofa, ôm một chiếc gối ôm trong lòng: “Rất ổn ạ.”

Tô Dĩnh: “Vậy tốt rồi, vợ chồng mà, giận dỗi đầu giường, làm lành cuối giường.”

Khương Nghênh: “Vâng.”

Tô Dĩnh tiếp lời, ân cần nói: "Dì vừa chuyển cho cháu một ít tiền, lát nữa cháu kiểm tra xem đã nhận được chưa nhé."

Khương Nghênh nhoẻn miệng cười, vui vẻ hỏi: "Tiệm hoa đã có lãi rồi à?"

Nhắc đến tiệm hoa, giọng Tô Dĩnh qua điện thoại như rạng rỡ hơn, cô vui vẻ đáp: "Chắc là nhờ trời thương, tiệm hoa dạo này làm ăn cũng được lắm."

Khương Nghênh: “Chủ yếu là do dì kinh doanh giỏi đó chứ.”

Tô Dĩnh khiêm tốn đáp: "Nếu không có cháu động viên dì mở tiệm hoa ngày trước thì làm sao có được ngày hôm nay."

Tô Dĩnh vốn hiền lành, chu đáo, tính cách ấy vừa là ưu điểm cũng vừa là nhược điểm. Nếu làm những công việc khác, e rằng cô ấy sẽ dễ bị thiệt thòi, nhưng với việc kinh doanh một tiệm hoa nhỏ thì lại vô cùng phù hợp.

Sau một hồi trò chuyện vui vẻ qua điện thoại, Tô Dĩnh bỗng dịu dàng thông báo: “Hôn lễ được ấn định vào thứ tư tuần sau.”

Nghe vậy, Khương Nghênh thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng mỉm cười chúc mừng: "Dì đã chuẩn bị mọi thứ xong chưa ạ?”

Tô Dĩnh mỉm cười: “Ừ.”

Khương Nghênh: “Dì à, dì và chú ba nhất định sẽ hạnh phúc.”

Nghe những lời nói của Khương Nghênh, Tô Dĩnh bỗng nghẹn ngào: “Cháu và A Dị cũng vậy.”

Kể từ dạo ấy, Tô Dĩnh tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến Tô Vân trước mặt Khương Nghênh nữa.

Giống như Châu Dị đã nói, người sống quan trọng hơn người chết rất nhiều.

Sau cuộc trò chuyện gần nửa tiếng với Tô Dĩnh, Khương Nghênh tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi một lát, lúc này cô mới để ý đến tin nhắn của Châu Dị.

Mở WeChat, Khương Nghênh gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, trả lời: Em không ăn.

Cô vừa kịp gửi tin nhắn đi thì Châu Dị đã gọi điện đến.

Khương Nghênh nhấn nút nghe, Châu Dị cười hỏi: “Vừa mới nhìn thấy tin nhắn à?”

Khương Nghênh thành thật đáp: "Em vừa mới nói chuyện điện thoại với dì nhỏ xong."

Châu Dị ân cần hỏi: "Dạo này dì nhỏ có khỏe không?"

Khương Nghênh vui vẻ đáp: "Dì ấy khỏe lắm, hôn lễ cũng đã ấn định vào thứ Tư tuần sau rồi."

Châu Dị: “Ừ, chú ba nhất định rất vui.”

Khương Nghênh mỉm cười: “Dì nhỏ cũng rất vui.”

Châu Dị khẽ cười, ôn tồn nói: "Có duyên ắt sẽ nên vợ nên chồng."

Châu Dị đang nói chuyện với Khương Nghênh thì trợ lý Trần nhỏ giọng nói: “Châu tổng, Tiểu Hàn đã mang hợp đồng đến rồi.”

Châu Dị trầm giọng đáp: “Ừ.”

Biết Châu Dị đang bận, Khương Nghênh dịu dàng nói: "Anh cứ làm việc đi, có gì về nhà mình nói chuyện sau cũng được."

Châu Dị cười đáp: “Được.”

Trước khi cúp máy, Châu Dị còn thủ thỉ thêm: "Vợ à, anh uống hơi nhiều rồi, nhớ em quá."

Khương Nghênh mỉm cười: “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại với Khương Nghênh, nụ cười trên mặt Châu Dị biến mất: “Hợp đồng ký chưa?”

Trợ lý Trần đưa mắt nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu: "Hợp đồng đã ký rồi ạ. Tiểu Hàn nói Triệu Quyền Hòa có vẻ rất hài lòng."

Châu Dị cười khẩy: “Tên ngốc.”

Trợ lý Trần: “Bây giờ cho dù hợp đồng ngoại thương đó có vấn đề, thì Châu tam gia cũng không thể đổ lên đầu chúng ta được.”

Châu Dị nhếch mép cười đầy ẩn ý: "Triệu Quyền Hòa vốn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, đủ để Châu tam gia phải khốn đốn một phen rồi."

Trợ lý Trần: “Châu tổng, có một chuyện tôi rất tò mò.”

Châu Dị: “Nói đi.”

Trợ lý Trần nhíu mày, khó hiểu nói: "Với cái danh tiếng chẳng ra gì đó, thật không hiểu nổi Triệu Quyền Hòa đã bám trụ được trong giới này bằng cách nào."

Châu Dị nhếch mép cười, trêu chọc: "Đơn giản là vì nhà họ Triệu có chút gốc gác ở Bạch Thành thôi. Có vài chuyện cậu chưa biết, Triệu Quyền Hòa có hai người anh họ, đường công danh đều rất thuận lợi."

Trợ lý Trần hiểu ngay: “Hiểu rồi ạ.”

Những người đó đâu có muốn hợp tác với Triệu Quyền Hòa, mục tiêu thực sự của họ là những thế lực đứng đằng sau hắn ta.

Vì vậy, dù biết rõ Triệu Quyền Hòa chẳng mấy tốt đẹp, vẫn có vô số người tranh nhau hợp tác với hắn ta.

Hai người đang trò chuyện thì xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Châu Dị đẩy cửa xuống xe, trợ lý Trần đi theo sau.

Thấy trợ lý Trần xuống xe, Châu Dị nhướng mày: “Cậu xuống xe làm gì?”

Trợ lý Trần: “Tôi đưa anh vào trong.”

Châu Dị dùng ngón tay kéo cổ áo sơ mi: “Cậu đưa tôi vào trong, phu nhân làm sao mà xót xa cho tôi được?”

Trợ lý Trần: “…”

Châu Dị cười khẩy, vỗ vai trợ lý Trần: “Học hỏi đi.”

Trợ lý Trần: “…”

Châu Dị nói xong, xoay người bước vào nhà.

Rõ ràng lúc ra khỏi khách sạn vẫn còn rất tỉnh táo, vậy mà giờ bước đi loạng choạng, như thể sắp ngã đến nơi.

Châu Dị vừa bước vào sân, Khương Nghênh đã vội vã từ trong nhà chạy ra đỡ lấy anh, lo lắng hỏi: “Anh đã uống bao nhiêu vậy?”

Châu Dị vòng tay ôm lấy eo Khương Nghênh, kéo cô sát vào lòng, cằm anh tựa lên vai cô, giọng nũng nịu: "Vợ ơi, anh khó chịu quá."

Khương Nghênh nhẹ nhàng xoa lưng Châu Dị: “Lát nữa em nấu canh giải rượu cho anh.”

Châu Dị vùi mặt vào cổ Khương Nghênh, hôn nhẹ lên đó, giọng anh khàn khàn, nỉ non: "Vợ ơi, anh muốn... có một cô con gái."