Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 645




Châu Dị nói xong, trợ lý Trần vội vàng gật đầu rời đi.

Khi đi ngang qua Khương Nghênh, trợ lý Trần mỉm cười với cô, coi như chào hỏi.

Trợ lý Trần rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Khương Nghênh và Châu Dị.

Hai người nhìn nhau một lúc, Châu Dị hít một hơi thật sâu, lên tiếng trước: “Vợ.”

Khương Nghênh mấp máy môi: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Châu Dị: “Được.”

Châu Dị nói xong, đứng dậy đi đến trước mặt Khương Nghênh.

Chưa kịp để Khương Nghênh lên tiếng, Châu Dị đã nhẹ nhàng đưa tay chạm vào ngón tay cô.

Khương Nghênh khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng nhớ đến lời Vu Chính đã nói, cuối cùng cô đành đứng yên, bất động.

Châu Dị nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Khương Nghênh, từng chút một cho đến khi bàn tay anh hoàn toàn bao trọn lấy tay cô. Giọng anh trầm xuống: "Anh biết anh sai rồi. Anh không nên lấy lý do muốn tốt cho em để giấu giếm em, khiến em phải lo lắng như vậy."

Nói xong, Châu Dị bật cười, một nụ cười gượng gạo pha lẫn cay đắng: "Trước đây anh luôn nói, lời nói dối thiện chí cũng là lời nói dối, "đang trong chăn mới biết chăn có rận". Ai ngờ những lời từng dùng để chế giễu người khác, cuối cùng lại ứng nghiệm trên chính bản thân mình."

Dù từng câu từng chữ của Châu Dị đều chân thành, nhưng Khương Nghênh vẫn thản nhiên đáp, giọng nói không chút xao động: “Châu Dị, anh làm như vậy sẽ khiến em không có cảm giác an toàn.”

Châu Dị cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, tim anh đau nhói: “Anh đã nhận ra rồi.”

Khương Nghênh: “Sau này còn rất nhiều ngày tháng, anh có thể không hứa hẹn với em, nhưng những chuyện đã hứa, em hy vọng anh có thể nói được làm được.”

Nói xong, Khương Nghênh lại bổ sung thêm một câu: “Trong chuyện tình cảm, em là người nhạy cảm và đa nghi, tật xấu này, có lẽ cả đời này cũng không sửa được.”

Châu Dị khàn giọng nói: “Sẽ không có lần sau nữa.”

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Châu Dị, anh không thể vừa nói em phải tin anh tuyệt đối, vừa làm những chuyện khiến em không thể nào tin anh được."

Khương Nghênh nói bằng một giọng điệu điềm tĩnh, không hề có chút giận dữ hay trách móc nào trong lời nói của cô ấy.

Châu Dị nghe được những lời như vậy, còn đau đớn hơn cả bị lăng trì.

Sau khi Khương Nghênh nói xong, cả hai đều im lặng.

Một lúc sau, Châu Dị nhìn vào mắt Khương Nghênh: “Quỳ sầu riêng được không?”

Khương Nghênh nhìn Châu Dị: “Không được.”

Châu Dị: “Quỳ trên điều khiển tivi nửa tiếng, không được đổi kênh.”

Thấy Châu Dị nghiêm túc như vậy, Khương Nghênh cũng phần nào bớt căng thẳng.

Nhìn thấy vậy, Châu Dị ôm chầm lấy Khương Nghênh, cằm anh đặt trên vai cô, khàn giọng nói: “Vợ.”

Khương Nghênh siết chặt tay, không ôm lại Châu Dị: “Chỉ có lần đầu, lần hai, không có lần thứ ba.”

Châu Dị: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”

Hai người ôm nhau một lúc, Châu Dị lên tiếng hỏi: “Em phát hiện ra chuyện này như thế nào?”

Khương Nghênh thành thật chia sẻ: "Hôm đó, khi nhận được tin nhắn lạ nói anh muốn giết Cát Kim Hoa, trong lòng tôi đã dấy lên nghi hoặc. Sáng sớm hôm sau, tôi hỏi dì Trương xem Cát Châu có ở nhà không, và khi dì ấy nói không, em liền hiểu rõ mọi chuyện.”

Châu Dị gật đầu: "Rất logic."

Khương Nghênh bình thản đáp: "Chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai cũng có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau."

Sau đó, Khương Nghênh bám theo xe của Châu Dị, và cuối cùng chứng kiến cảnh anh đánh Cát Châu.

Có những chuyện, thoạt nhìn tưởng chừng như không có manh mối, nhưng thực chất, dấu vết luôn tồn tại ở khắp mọi nơi.

Không phải Khương Nghênh quá thông minh, mà là cô ấy đủ quan tâm để ý đến từng chi tiết nhỏ.

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Vợ, chúng ta coi như làm hòa rồi nhé?”

Khương Nghênh: “Chưa.”

Châu Dị: “Hửm?”

Khương Nghênh: "Vẫn chưa quỳ trên điều khiển tivi”

Châu Dị khẽ cười: “Ừ.”

Nửa tiếng sau, Khương Nghênh rời khỏi văn phòng Châu Dị.

Trợ lý Trần gõ cửa bước vào, thấy Châu Dị có vẻ thư thái, anh ta khẽ hắng giọng: "Châu tổng, Cận Bạch đã được thả."

Châu Dị: “Cậu đi đón cậu ấy đi.”

Trợ lý Trần đưa tay lên xoa xoa chóp mũi: “Phu nhân đã đi rồi ạ.”

Châu Dị ngẩng đầu lên: “Hửm?”

Trợ lý Trần cười gượng: "Vừa nãy tôi tình cờ gặp phu nhân ở hành lang, nghĩ rằng tin này chắc chắn sẽ làm phu nhân vui, nên..."

Trợ lý Trần nói đến đây thì ngừng lại, bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Châu Dị, anh ta lập tức im thin thít.

Trợ lý Trần bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Giây tiếp theo, Châu Dị cong môi: “Trần Triết, cậu làm rất tốt.”

Trợ lý Trần tự nhủ: Sao tôi lại không tin lời nói của anh nhỉ?

Bên kia, sau khi nghe tin Cận Bạch ra tù từ trợ lý Trần, Khương Nghênh vội quay về văn phòng lấy chìa khóa xe, đi thẳng xuống bãi đỗ xe bằng thang máy rồi lái xe đến đồn cảnh sát.

Xe vừa đến cổng đồn cảnh sát, Cận Bạch cũng vừa bước ra ngoài.

Vừa thấy xe của Khương Nghênh, Cận Bạch đưa tay xoa xoa mặt, sải bước đến ghế phụ, mở cửa xe rồi nhảy vào, cười toe toét: "Chị Khương Nghênh, sao chị lại đến đón em thế?"

Thấy Cận Bạch gầy đi trông thấy, Khương Nghênh không khỏi nhíu mày, cô đưa cho cậu ta một chai nước khoáng: "Trưa nay muốn ăn gì?"

Cận Bạch nhận lấy chai nước, mở nắp ra, uống hai ngụm, khẽ cười: “Về nhà thôi, em muốn ăn mì do bà nội nấu.”

Khương Nghênh: “Ừ.”

Dù Khương Nghênh không nói ra, nhưng Cận Bạch vẫn cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của cô dành cho mình.

Để Khương Nghênh yên tâm, trên đường đi, Cận Bạch vẫn luyên thuyên không ngừng như mọi khi, cậu ta kể về cuộc sống trong tù bằng giọng điệu hài hước như thể biến mọi chuyện thành trò cười.

"Chị Khương Nghênh, để em kể chị nghe chuyện này. Trong phòng giam của em có một anh lớn, người ngợm đầy hình xăm, cao to vạm vỡ, trông oai phong lắm."

“Lúc đầu nhìn thấy anh ta, em sợ muốn chết, sợ làm anh ta phật ý, vỗ một cái là em chết luôn.”

“Sau đó chị đoán xem sao?”

Cận Bạch rất giỏi khuấy động bầu không khí, vừa nói, vừa nháy mắt với Khương Nghênh.

Không muốn làm Cận Bạch cụt hứng, Khương Nghênh khẽ cong môi: "Rồi sao nữa?"

Cận Bạch: “Anh lớn đó rất dịu dàng, đảm đang, hiền lành.”

Dịu dàng, đảm đang, hiền lành.

Chắc chắn là đang miêu tả một người đàn ông chứ?

Khương Nghênh nhướng mày: “Hửm?”

Cận Bạch đưa tay vỗ nhẹ vai Khương Nghênh, bắt chước giọng điệu y hệt, nói bằng một giọng õng ẹo: "Tiểu Bạch à~"

Tiếng “Tiểu Bạch” của Cận Bạch nghe thật ghê rợn.

Khương Nghênh cứng người lại: "Cận Bạch, thôi ngay."

Nhìn thấy phản ứng của Khương Nghênh, Cận Bạch không nhịn được cười phá lên.

Khương Nghênh: “…”

Một tiếng sau, xe đến khu chung cư của Cận Bạch, Khương Nghênh đỗ xe, cả hai cùng xuống xe, mỗi người một bên.

Cận Bạch vừa đi vừa cười đùa, lúc này lại đột nhiên có vẻ hơi căng thẳng.

Đi được vài bước, Cận Bạch quay đầu nhìn Khương Nghênh: "Chị Khương Nghênh, với hình tượng này của em, liệu bà nội có nhận ra điều gì bất thường không?"

Khương Nghênh mỉm cười: “Không đâu.”

Cận Bạch: “Thật sao?”

Khương Nghênh: “Ừ, có người giúp em đánh lạc hướng.”

Cận Bạch không hiểu: “Hửm?”

Nói xong, Cận Bạch nhìn chằm chằm Khương Nghênh với vẻ mặt nghi ngờ.

Khương Nghênh còn chưa kịp giải thích thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Hai người đang diễn lại tích "Đại Vũ trị thủy" đấy à? "Ba lần đi qua cửa nhà mà không vào"?"