Nếu câu này được thốt ra từ miệng một cậu ấm lêu lổng nào đó, có lẽ Khương Nghênh chẳng cần nghĩ nhiều.
Nhưng câu này được nói ra từ miệng Châu Dị, cô không thể không suy nghĩ.
Đầu tiên, Châu Dị hoàn toàn không phải là người vì sắc đẹp mà không có nguyên tắc và giới hạn.
Cô quen biết anh bao nhiêu năm, cô tự cho rằng mình khá hiểu anh về điều này.
Sở dĩ anh nắm rõ hết mọi chuyện của cô và còn giúp cô rất nhiều, chắc chắn là có lý do của anh.
Chỉ là tạm thời cô không đoán được lý do đó.
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh bặm môi, hờ hững đáp lời."Tôi không biết."
Châu Dị cười trong miệng."Dường như hôm nay em muốn nghe cho được đáp án từ tôi?"
Chuyện đã đến bước này rồi, Khương Nghênh đáp thật."Nếu anh không cho tôi đáp án, tôi thấy không yên tâm."
Châu Dị cười đểu."Nếu tôi nói tôi làm nhiều như vậy là vì tôi yêu em thì sao?"
Khương Nghênh chau mày."Anh có tin không?"
Châu Dị cười càng sâu hơn."Không tin."
Hai người nhìn nhau, ngón tay thon dài của Châu Dị gõ gõ không theo quy tắc nào vào kính xe."Đi, lên xe! Tôi cho em một đáp án."
Châu Dị nói xong, rồi lấy chìa khóa xe từ tay Khương Nghênh trực tiếp mở cửa lên xe.
Khương Nghênh nhìn theo bóng lưng Châu Dị, khựng lại vài giây, vòng sang bên kia xe ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe dần dần lăn bánh, Châu Dị rút kính râm từ trong túi đeo lên."Em biết mẹ tôi chứ?"
Khương Nghênh nói:"Biết."
Châu Dị cười chế nhạo."Trong mắt em, mẹ tôi là kẻ thứ ba phải không?"
Khương Nghênh đáp thật lòng."Không phải."
Châu Dị xoay đầu sang nhìn cô."Thật không?"Khương Nghênh hít sâu."Tôi không cần phải nói dối."
Châu Dị không nhìn cô nữa, cười thầm."Trong mắt tôi thì tôi chưa bao giờ nghĩ bà là kẻ thứ ba. Có điều bà luôn bị gán cái mác là kẻ thứ ba. Bởi vì chuyện đó mà nửa sau cuộc đời, bà không thể nào thẳng lưng làm người.
Khương Nghênh: "..."
Chuyện của mẹ Châu Dị, Khương Nghênh ở nhà Châu Dị lâu như vậy nên cũng có nghe nói rồi.