Câu nói của Bùi Nghiêu nghe thật qua loa.
Khúc Tích nhìn chằm chằm vào anh, hít sâu một hơi: "Bùi Nghiêu, em nghi ngờ trước đây anh luôn giả ngốc."
Bùi Nghiêu đang khuấy cháo bằng thìa liền dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành: "Không có, tuyệt đối không có."
Khúc Tích: "Hừ."
Bùi Nghiêu múc một thìa cháo đưa đến miệng Khúc Tích: "Nào, ăn cháo đi."
Khúc Tích quay đầu đi: "No rồi."
Bùi Nghiêu nhướng mày: "Em chắc chưa?"
Trải qua "tra tấn" cả đêm qua, Khúc Tích hiểu ngay ẩn ý trong lời nói của Bùi Nghiêu, mím chặt môi, một lúc sau mới lên tiếng: "Châu Dị nói đúng."
Bùi Nghiêu: "Hửm?"
Khúc Tích: "Đồ lão già háo sắc."
Nghe Khúc Tích nói, Bùi Nghiêu không những không giận, ngược lại còn gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy, mấy năm nay anh sống khổ lắm."
Khúc Tích: "..."
Bùi Nghiêu nói xong, nhìn Khúc Tích, khóe môi nhếch lên: "Cho nên, Khúc tổng, tuần này em vất vả một chút, coi như làm việc thiện."
Khúc Tích: "..."
Bùi Nghiêu: "Yên tâm, xã hội bây giờ yêu đương tự do mà. Sau tuần này, nếu em thật sự muốn chia tay, anh sẽ không ép buộc."
Khúc Tích nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Bùi Nghiêu, hoàn toàn im lặng.
Lúc này, sau khi kết thúc cuộc gọi với Bùi Nghiêu, Châu Dị xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, khóe môi cong lên, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.
Khương Nghênh đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên mặt anh, liền khẽ nhướn mày: "Sao vậy?"
Châu Dị quay đầu lại, ánh mắt ẩn chứa ý vị sâu xa: "Xem ra lão Bùi và Khúc Tích đã thành đôi rồi."
Khương Nghênh ngẩn ra, sau đó mỉm cười: "Ồ."
Châu Dị trêu chọc: "Bạn thân thoát ế, sao em bình tĩnh thế?"
Khương Nghênh bước đến tủ quần áo, khóe môi mỉm cười: "Chuyện nằm trong dự đoán mà."
Châu Dị cười khẽ, hai tay chống phía sau, người hơi ngả ra sau: "Quả thật là vậy."
Khương Nghênh lấy một bộ vest từ trong tủ quần áo, quay người nhìn Châu Dị: "Không đi làm à?"
Châu Dị: "Lát nữa anh có việc phải tìm lão Tần, đi muộn một chút."
Khương Nghênh gật đầu, không chút nghi ngờ, cầm bộ vest đi vào phòng tắm.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, Châu Dị nhướng mày.
Chậc, đều là vợ chồng già rồi, vậy mà còn ngại ngùng với anh.
Khương Nghênh thay quần áo xong bước ra, đúng lúc Châu Dị cũng đã ăn mặc chỉnh tề.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị đi đến trước mặt Khương Nghênh, cúi đầu hôn lên khóe môi cô: "Trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé?"
Khương Nghênh mỉm cười: "Được."
Bước ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị thản nhiên đút hai tay vào túi quần, dõi theo bóng dáng Khương Nghênh khuất dần. Sau đó, anh lấy điện thoại ra và gọi cho Tiểu Cửu.
Điện thoại được kết nối, Châu Dị trầm giọng nói: "Ra đây đi."
Châu Dị nói xong, cúp điện thoại, không lâu sau, Tiểu Cửu lái xe từ tầng hầm đi ra.
Tiểu Cửu dừng xe trước mặt Châu Dị, xuống xe mở cửa cho anh.
Châu Dị thấy cậu ta xuống xe, liền xua tay.
Tiểu Cửu hiểu ý, ngồi trở lại xe.
Vài phút sau, xe lăn bánh trên đường, Châu Dị thả lỏng hai cúc áo vest, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đến chỗ Thường Bác."
Tiểu Cửu: "Vâng, Châu tổng."
Xe chạy chậm rãi, Châu Dị quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt khó đoán.
Khoảng một tiếng sau, Tiểu Cửu dừng xe trước cổng khu chung cư của Thường Bác.
Tiểu Cửu quay đầu nhìn Châu Dị: "Châu tổng, có cần tôi đi cùng anh vào trong không?"
Châu Dị ngẩng đầu lên: "Không cần, lái xe đến chỗ kín một chút."
Tiểu Cửu: "Hiểu rồi ạ."
Tiểu Cửu vừa dứt lời, Châu Dị liền đẩy cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe, Châu Dị không trực tiếp xông vào cửa, mà lấy điện thoại ra gọi điện cho Thường Bác một cách lịch sự.
Thường Bác im lặng một lúc lâu mới nghe máy, hít sâu một hơi qua điện thoại: "Châu tổng."
Châu Dị giọng trầm ấm: "Tiện không? Chúng ta nói chuyện một chút."
Thường Bác: "Tiện."
Châu Dị trầm giọng hỏi: "Ở nhà?"
Thường Bác: "Vâng."
Châu Dị: "Được, tôi đang ở dưới nhà cậu, phiền cậu mở cửa cho tôi."
Cúp điện thoại, Châu Dị bước vào khu chung cư, đi thang máy lên lầu.
Khi Châu Dị đến cửa thang máy, Thường Bác đã đợi ở hành lang.
Thường Bác mặc một bộ đồ ngủ bằng vải lanh, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, có vẻ như đã thức trắng đêm.
Châu Dị sải bước xuống thang máy, mỉm cười: "Tối qua ngủ không ngon à?"
Thường Bác gượng cười, không nói gì.
Đều là người trưởng thành, đôi khi, không cần phải nói quá rõ ràng.
Thường Bác không trả lời, Châu Dị cũng không hỏi thêm, ung dung bước vào nhà.
Châu Dị đi trước, Thường Bác theo sau.
Hai người lần lượt bước vào nhà, Thường Bác đi đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng vặn nắp đưa cho Châu Dị.
Châu Dị nhận lấy, nói lời cảm ơn, nhưng không uống.
Thường Bác đứng trước bàn trà nhìn Châu Dị, đưa tay xoa xoa khuôn mặt tiều tụy: "Châu tổng có gì muốn nói cứ nói thẳng."