Lời Bùi Nghiêu vừa dứt, mặt Khúc Tích đỏ bừng, lan xuống tận cổ.
Thấy vậy, Bùi Nghiêu khựng lại, vẻ mặt không được tự nhiên: “Em… thật sự muốn như vậy?”
Khúc Tích ngước nhìn Bùi Nghiêu, ánh mắt chất chứa muôn vàn cảm xúc.
Khúc Tích hoàn toàn không nhớ rõ việc mình đã rời khỏi khách sạn Vạn Hào cùng Bùi Nghiêu ra sao.
Chờ đến khi cô kịp phản ứng thì đã ngồi ở ghế phụ của Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu nắm chặt vô lăng, lái xe với vẻ mặt “anh hùng hy sinh vì nghĩa”.
Khúc Tích điều chỉnh cảm xúc một lúc, nhìn Bùi Nghiêu rõ ràng đang căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, cô đột nhiên bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Bùi Nghiêu cứng đờ quay đầu lại: “Em cười gì?”
Khúc Tích dựa vào ghế, kéo kéo dây an toàn: “Anh căng thẳng lắm à?”
Nghe vậy, lòng bàn tay Bùi Nghiêu ươn ướt mồ hôi: "Em không hồi hộp chút nào à?"
Khúc Tích giả vờ thản nhiên: “Đều là người trưởng thành, chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao? Có gì mà phải căng thẳng?”
Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu cứng họng, không nói nên lời.
Khúc Tích nhìn sườn mặt căng cứng của Bùi Nghiêu, lại bật cười.
Bùi Nghiêu: “…”
Bên kia, sau khi Châu Dị và Khương Nghênh ra khỏi khách sạn, căn bản không lái xe rời đi.
Châu Dị ép cô vào ghế phụ, hôn cô say đắm.
Khương Nghênh đáp lại nụ hôn của anh, đôi môi đỏ mọng khẽ động: “Ghen rồi à?”
Châu Dị tựa trán mình vào trán Khương Nghênh, hơi thở gấp gáp, anh không phủ nhận điều đó.
Khương Nghênh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Châu Dị: “Đã ghen đến mức này rồi, sao vừa rồi ở khách sạn không nổi giận?”
Châu Dị trầm giọng nói: “Vì muốn giữ thể diện cho vợ.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Không thấy ấm ức sao?”
Châu Dị: “Có nhiều quản lý cấp cao đang nhìn, anh mà nổi giận thì mặt mũi em để đâu?”
Khương Nghênh: “Vậy mặt mũi anh thì sao?”
Châu Dị: “Không quan trọng.”
Sau khi Châu Dị nói xong, Khương Nghênh ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi anh.
Trong mắt Châu Dị lóe lên ý cười: “Thưởng cho anh vì anh hiểu chuyện à?”
Khương Nghênh đặt hai tay lên cổ Châu Dị: “Thưởng cho anh vì anh yêu thương em.”
Nụ cười trên môi Châu Dị càng thêm rạng rỡ, anh cúi xuống, đặt lên môi Khương Nghênh một nụ hôn nồng nàn.
Khương Nghênh ưỡn người, áp sát vào Châu Dị, một tay sờ soạng khóa thắt lưng của anh.
Châu Dị khựng người, hơi ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh: “Chồng.”
Châu Dị: “Ở đây?”
Khương Nghênh không đáp, ngón tay thon dài mở khóa thắt lưng.
Châu Dị cong môi, một tay kéo vạt áo sơ mi đang nhét trong quần tây ra.
Bên kia, Bùi Nghiêu lái xe, sắp đến biệt thự của mình thì đột nhiên rẽ ngoặt.
Khúc Tích nghi ngờ nhìn anh: “Hửm?”
Bùi Nghiêu cố gắng giữ bình tĩnh: “Mua chút đồ.”
Khúc Tích: “Mua gì?”
Bùi Nghiêu không nói gì, đạp ga.
Một lát sau, khi Bùi Nghiêu dừng xe trước một hiệu thuốc 24 giờ, Khúc Tích không khỏi nhếch mép cười.
Hình như cô biết Bùi Nghiêu muốn mua gì rồi.
Bùi Nghiêu liếc nhìn Khúc Tích, với tay lấy điện thoại trên bảng điều khiển: "Em muốn xuống xe cùng anh hay ngồi đợi trong xe?"
Khúc Tích lộ vẻ mặt ngại ngùng: “Mua thứ này, không cần đi cùng đâu.”
Bùi Nghiêu xoa xoa chóp mũi, đẩy cửa xuống xe.
Nhìn Bùi Nghiêu chạy vào hiệu thuốc, Khúc Tích đột nhiên có cảm giác không chân thực, cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe một lúc, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gửi tin nhắn cho Thường Bác: Ông về nhà chưa?
Thường Bác lập tức trả lời, chỉ có một chữ: Rồi.
Nhìn tin nhắn của Thường Bác, Khúc Tích thở dài một hơi, cô không biết an ủi anh ta như thế nào.
Suy nghĩ vài giây, Khúc Tích cúi đầu gửi thêm một tin nhắn cho Thường Bác: Nghỉ ngơi sớm đi.
Tin nhắn đã gửi đi, lần này Thường Bác không trả lời.
Khúc Tích nhìn màn hình điện thoại tối đen, cảm thấy hơi buồn, đột nhiên cửa sổ xe ghế phụ bị gõ từ bên ngoài.
Khúc Tích nghiêng đầu, nhìn Bùi Nghiêu đang đứng bên ngoài cửa sổ, hạ cửa kính xuống: “Sao vậy?”
Mặt Bùi Nghiêu nóng bừng, cúi người hỏi Khúc Tích: “Em có thích mùi hương đặc biệt nào không?”
Khúc Tích: “…”
Thấy Khúc Tích ngẩn ra, Bùi Nghiêu nghĩ cô không hiểu, bèn ghé sát cửa sổ, hạ giọng nói: "Ví dụ như vị đào, bạc hà, dâu tây..."
Bùi Nghiêu say sưa giới thiệu từng loại, Khúc Tích mấp máy môi, vẻ mặt không thể tin nổi: "Bùi Nghiêu, anh có bị ngốc không vậy?"