Nụ cười Châu Dị chợt trở nên phóng túng và đểu giả.
Khương Nghênh chợt tự dưng ôm ngực tự hỏi.
Sợ không?
Hình như cô không hề sợ.
Tục ngữ nói rất đúng, đi chân không rồi thì không sợ mang giầy.
So với giá trị bản thân, bối cảnh gia đình, địa vị xã hội của Châu Dị thì cô thực sự chẳng là gì cả.
Khương Nghênh không truy hỏi tại sao Châu Dị biết chuyện dì út, phúc lợi được dâng đến cửa mà không lấy thì lãng phí bao nhiêu.
"Cảm ơn anh."
Điều thuốc trên miệng Châu Dị cũng rung lên theo nụ cười của anh.
"Tiện tay thôi."
Hai người đứng dưới ánh đèn mờ ảo, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, nhìn nhau. Sự ám muội đang hình thành thì một giọng nữ quen thuộc chợt phá tan bầu không khí giữa hai người.
"Anh Dị!"
Châu Dị hơi nhíu mày xoay đầu lại, Quan Luy say khướt đang được quản lý dìu đến đây.
Vương Khả nhìn thấy Châu Dị, đầu tiên là mừng vui thầm, nhưng sau đó thì lại lo lắng.
Quan Luy uống không ít rượu, bước đi loạng choạng trên đôi giày cao gót đến trước mặt Châu Dị, đưa tay kéo lấy cánh tay anh thân thiết.
"Anh Dị, sao anh ở đây?"
Châu Dị đút hai tay vào túi quần cúi nhìn cô.
"Say rượu rồi?"
Tối nay Quan Luy vừa ký một kịch bản nhận vai nữ chính, tâm trạng vui vẻ.
"Ừ, với đạo diễn đoàn phim mới."
Châu Dị không lập tức rút tay cũng không đẩy Quan Luy.
"Sau này bớt uống lại, để phóng viên chụp được thì không tốt cho tiền đồ của em đâu."
Quan Luy vẫn kiểu hờn dỗi như trước giờ.
"Sợ gì? Chẳng phải có anh sao?"
Châu Dị:
"Tôi không lo cho em cả đời được. Con đường diễn xuất của em rộng hay hẹp chủ yếu là ở em."
Quan Luy uống khá nhiều rượu, nhưng cũng không đến mức bất tỉnh nhân sự. Cô có thể hiểu ý tứ trong câu nói của Châu Dị.
Không có gì khác hơn là nói bóng nói gió bảo cô chú ý chừng mực.
Quan Luy bặm môi dần tỉnh táo lại, lúc này mới chú ý đến Khương Nghênh đứng bên cạnh Châu Dị.
Lúc nãy Khương Nghênh đưa lưng về phía cô nên cô chỉ nhìn thấy Châu Dị, hoàn toàn chẳng buồn quan tâm đến Khương Nghênh đang đứng đối diện với Châu Dị.
Sau khi nhìn rõ Khương Nghênh, nụ cười hời dỗi trên môi Quan Luy dần tắt, giọng điệu thêm mấy phần không vui.
"Sao cô ở đây?"
Khương Nghênh hờ hững trả lời.
"Tình cờ."
Quan Luy châm chọt.
"Đúng là tình cờ."
Tối nay Khương Nghênh tham gia họp mặt lớp, lại ở một lúc tại khu chơi bài của Bùi Nghiêu, nên cô cũng chẳng còn mấy kiên nhẫn. Thực sự chẳng còn tinh lực để đối phó Quan Luy, nên bèn nói với Châu Dị.
"Sếp Châu, nhà tôi còn có việc, tôi về trước đây."
Không nhận ra bất kỳ tâm trạng nào trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Châu Dị: "Ừ."
Nghe Châu Dị trả lời, Khương Nghênh cười xa cách rồi bước đến ven đường gọi xe rời đi.
Sau khi Khương Nghênh rời đi không bao lâu, Châu Dị rút tay khỏi tay Quan Luy.
Thân người Quan Luy khựng lại, nụ cười dần dần trở nên gượng gạo.
Châu Dị không gây khó xử cho Quan Luy trước mặt Vương Khả. Anh chỉ ném tàn thuốc xuống đất và giẫm chân lên.
"Sau này đừng để cô ấy uống rượu."
Vương Khả sợ sệt.
"Vâng, Sếp Châu."
Châu Dị kéo cổ áo.
"Không còn sớm nữa, về sớm đi."
Châu Dị nói xong thì rời đi.
Quan Luy nhìn theo bóng lưng anh, tay đang thả dọc thân người chợt siết lại. Rồi nói với theo.
"Anh Dị, chẳng phải anh nói sẽ bù sinh nhật cho em sao?"
Châu Dị chợt dừng lại, nhưng không quay đầu mà hạ giọng nói.
"Hôm khác đi."
Quan Luy đôi mắt ảm đạm lúc nãy lại có tức giận.
"Em chờ anh."
Xe trợ lý Trần đã đậu ven đường từ sớm, nhìn theo Châu Dị mở cửa xe bước lên, Vương Khả đang đứng bên cạnh Quan Luy bèn mở miệng hỏi.
"Cô thế này với Sếp Châu là hòa giải rồi hay là chưa vậy?"
Quan Luy: "Hòa giải rồi."
Vương Khả thở phào.
"Hòa giải rồi thì tốt. Cũng không uổng công cô làm ầm ĩ một trận trước đó."
Quan Luy nhìn theo chiếc xe đang khuất dần rồi nói.
"Ừ."
Vương Khả:
"Sau này cô có thể có thái độ tốt hơn một chút với Khương Nghênh không? Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, Khương Nghênh này, mình không thể đắc tội được, cô đừng có nghĩ cô ta chỉ là..."
Không đợi Vương Khả dứt lời, Quan Luy nhẹ nhàng nói một câu.
"Vương Khả, chị cảm thấy anh Dị với Khương Nghênh xứng không?"