Trịnh Vĩ vừa dứt lời, ánh mắt Tần Trữ lập tức trở nên lạnh lùng.
Thấy vậy, Trịnh Vĩ “chậc” một tiếng: “Nhát gan.”
Nói xong, cậu ta xách túi lớn túi nhỏ đi vào bếp: “Luật sư Tần, đừng khách sáo, cứ tự nhiên.”
Tần Trữ nhìn theo bóng lưng Trịnh Vĩ, im lặng một lát, sau đó bước đến ngồi xuống sofa.
Tần Trữ vừa ngồi xuống, Sầm Hảo đã bưng một cốc trà đến.
Sầm Hảo cúi người, hai tay đưa cốc trà cho Tần Trữ.
Tần Trữ đưa tay nhận lấy, ánh mắt vô tình lướt qua cổ áo váy ngủ của Sầm Hảo, sau đó nhanh chóng dời đi: “Cảm ơn em.”
Lúc này Sầm Hảo đang chột dạ, cũng không để ý đến biểu cảm của Tần Trữ, cô mỉm cười hỏi: “Có phải Trịnh Vĩ gọi điện cho anh, nói tôi muốn ăn lẩu không?”
Tần Trữ không nói dối: “Ừm.”
Nghe vậy, Sầm Hảo đau đầu, cô hít sâu một hơi: “Thực ra…”
Sầm Hảo đang định nói rõ mối quan hệ của cô và Trịnh Vĩ thì Trịnh Vĩ đột nhiên từ trong bếp đi ra, bước nhanh đến trước mặt Sầm Hảo, đưa tay ôm eo cô một cách thân mật: “Hảo Hảo, lát nữa anh nấu lẩu cho em ăn nhé?”
Sầm Hảo nghiêng đầu nhìn Trịnh Vĩ, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Trịnh Vĩ mặt dày ôm chặt Sầm Hảo: “Luật sư Tần đâu phải người ngoài, ngại gì chứ.”
“Trịnh Vĩ!”
Trịnh Vĩ mỉm cười, cúi đầu ghé sát tai Sầm Hảo: “Chẳng lẽ chị không muốn biết Tần Trữ rốt cuộc có ý gì với chị sao?”
Sầm Hảo kiên quyết nói: “Không muốn.”
Trịnh Vĩ đứng thẳng dậy, nói một cách đầy ẩn ý: “Chị không muốn, nhưng em muốn.”
Tần Trữ không biết hai người đang nói gì, nhưng với tư cách là một người trưởng thành, chỉ nghe hai chữ “muốn”, “không muốn” cũng đủ để anh ta liên tưởng.
Tần Trữ cầm cốc trà, cúi đầu không nói gì, vẻ mặt khó đoán.
Trịnh Vĩ liếc nhìn Tần Trữ, siết chặt tay đang đặt trên eo Sầm Hảo.
Sầm Hảo trừng mắt nhìn Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ hất hàm về phía Tần Trữ, ra hiệu cho Sầm Hảo nhìn anh ta, sau đó nói thầm: “Nếu anh ta không thích chị, em sẽ bẻ đầu anh ta cho chị chơi bóng.”
Sầm Hảo nhíu mày: “Nhảm nhí.”
“Luật sư Tần, anh ngồi đây với Hảo Hảo đi, tôi đi chuẩn bị lẩu.”
Tần Trữ im lặng.
Sầm Hảo nổi da gà.
Trịnh Vĩ nói xong, quay vào bếp, Tần Trữ và Sầm Hảo mỗi người ngồi một góc sofa, không ai nói với ai câu nào.
Một lúc sau, Tần Trữ bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, trầm giọng hỏi: “Em quen cậu ta thế nào?”
Sầm Hảo đang thơ thẩn, nghe vậy, cô nhất thời không phản ứng kịp: “Ai cơ?”
“Trịnh Vĩ.”
Sầm Hảo cứng ngắc nói: “Quen từ nhỏ.”
“Thanh mai trúc mã ư?”
“Chuyện này…”
“Nếu em không tiện thì không cần trả lời.”
Nói xong, Tần Trữ uống một ngụm trà, đặt cốc xuống, chuyển chủ đề: “Em tìm được việc chưa?”
Sầm Hảo lắc đầu cười: “Chưa, tạm thời tôi không định tìm.”
Ánh mắt Tần Trữ dừng lại trên mắt cá chân trắng nõn đang đi dép lê của Sầm Hảo: “Chân vẫn chưa khỏi à?”
Sầm Hảo cử động ngón chân, cười gượng: “Không phải, tôi muốn về nhà rồi.”
Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ nhíu mày: “Cũng tốt.”
…
Bữa lẩu trưa nay, ba người đều mang tâm tư riêng.
Ăn được một nửa, Trịnh Vĩ lấy một chai rượu trắng ra, rót cho Tần Trữ một cốc đầy, đưa đến trước mặt anh ta: “Luật sư Tần, anh uống được rượu trắng chứ?”
Tần Trữ gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng: “Ừm.”
“Vậy thì tốt, hôm nay chúng ta uống một chút, tôi và Hảo Hảo sắp rời khỏi Bạch Thành rồi, cốc rượu này coi như tôi cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc Hảo Hảo.”
Nói xong, Trịnh Vĩ hào sảng uống cạn cả cốc.
Thấy vậy, Tần Trữ không nói gì, cầm cốc rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Trịnh Vĩ lấy cho hai người cốc to, loại thường dùng để uống nước ngọt.
Sầm Hảo ngồi bên cạnh, lấy chân đá Trịnh Vĩ dưới gầm bàn.
Trịnh Vĩ liếc nhìn Sầm Hảo, sau đó kéo ghế ngồi sát Tần Trữ, tiếp tục rót rượu, vỗ vai anh ta: “Anh bạn, anh đã gặp bạn trai cũ của Hảo Hảo chưa?”
Tần Trữ không nói gì.
Trịnh Vĩ lại hỏi: “Anh thấy anh ta tốt hơn, hay là tôi tốt hơn?”
“Cậu uống say rồi.”
Trịnh Vĩ buông tay khỏi vai Tần Trữ, dựa lưng vào ghế, rõ ràng là không say, nhưng lại giả vờ say xỉn: “Tôi không say, tôi chỉ muốn hỏi thôi.”
Tần Trữ cầm cốc rượu đầy trước mặt lên uống, lạnh lùng nói: “Người yêu hiện tại đủ tư cách sẽ không bao giờ nhắc đến người yêu cũ của cô ấy.”
Trịnh Vĩ nhướng mày: “Hả?”
Tần Trữ lạnh lùng nhìn Trịnh Vĩ: “Cậu hỏi những câu này là muốn tự rước bực vào thân hay là muốn cô ấy buồn?”
Nghe Tần Trữ nói vậy, Trịnh Vĩ quay sang nhìn Sầm Hảo, cười nói: “Thấy chưa? Tam quan đúng đắn chưa?”
Sầm Hảo: “…”
Trịnh Vĩ nói với Sầm Hảo xong, quay đầu nhìn Tần Trữ: “Đàn ông mà, ai chẳng có tính chiếm hữu.”
Tần Trữ lại uống cạn cốc rượu, trầm giọng nói: “Cậu ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nói xong, Tần Trữ đứng dậy đi ra cửa.
Trịnh Vĩ cười khẩy, đi theo sau.
Hai người ra đến hành lang, Tần Trữ lạnh lùng nói: “Đóng cửa lại.”
Trịnh Vĩ khó hiểu, quay người đóng cửa, lúc xoay người lại định lấy bao thuốc lá trong túi ra đưa cho Tần Trữ, không ngờ cậu ta lại bị Tần Trữ đá một cái vào tường.
Thực ra Tần Trữ không dùng hết sức, nhưng với tên “công tử bột” như Trịnh Vĩ, cú đá đó cũng đủ khiến cậu ta mất nửa cái mạng.
Trịnh Vĩ đau đến mức nước mắt chảy ra, ngẩng đầu nhìn Tần Trữ: “Anh bị thần kinh à?”
Tần Trữ sải bước đến trước mặt Trịnh Vĩ, ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo cậu ta, giọng nói lạnh như băng: “Vừa nãy cậu không phải hỏi tôi có thích Sầm Hảo không sao? Bây giờ tôi nói cho cậu biết, tôi thích.”
Tần Trữ vừa dứt lời, Trịnh Vĩ liền nhìn qua vai anh ta về phía cửa phòng: “Chị ơi, anh ta đánh em!”
Nghe vậy, Tần Trữ sững người.
Chị ư?