Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 542




Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo ở đầu dây bên kia im bặt vài giây.

Tần Trữ trầm giọng hỏi: “Không tiện sao?”

Sầm Hảo hoàn hồn, vội vàng đáp: “Tiện.”

Ánh mắt Tần Trữ sâu thẳm: “Bây giờ tôi lên đó?”

Sầm Hảo đáp: “Ừm, được, khoa xương khớp, phòng 811.”

Sau khi Sầm Hảo nói xong, Tần Trữ đáp một tiếng ‘được’ rồi cúp điện thoại.

Vài phút sau, Tần Trữ đã đứng trước cửa phòng bệnh của Sầm Hảo. Anh giơ tay gõ nhẹ, Trịnh Vĩ từ bên trong ra mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Vĩ cười toe toét, Tần Trữ sa sầm mặt mày.

Trịnh Vĩ chủ động mỉm cười chào hỏi: “Luật sư Tần.”

Tần Trữ thản nhiên đáp: “Ừm.”

Trịnh Vĩ: “Uống cà phê không?”

Uống cà phê vào buổi tối?

Tần Trữ liếc nhìn Trịnh Vĩ, tuy nét mặt và ánh mắt không hề biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Trịnh Vĩ lại nhạy cảm nhận ra ánh mắt của anh giống như đang nhìn một tên ngốc.

Không chịu nổi khí thế áp đảo của Tần Trữ, Trịnh Vĩ gãi đầu, cười ngượng nghịu: “Hay là uống nước trái cây?”

Tần Trữ đáp lại một cách lãnh đạm: "Cảm ơn."

Trịnh Vĩ: “Được, vậy quyết định như thế nhé, tôi đi mua.”

Tần Trữ nghe vậy nhướng mày: “?”

Trịnh Vĩ: “À, trong phòng bệnh không có nước trái cây.”

Tần Trữ không muốn làm phiền người khác, lạnh lùng nói: “Cà phê cũng được.”

Trịnh Vĩ cười gian: “Trong phòng bệnh cũng không có cà phê, anh ngồi đi, tôi đi mua, rất nhanh sẽ quay lại.”

Trịnh Vĩ nói xong, quay đầu hôn gió với Sầm Hảo, sải bước rời đi.

Thấy vậy, Tần Trữ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng quai hàm anh bạnh ra, lộ rõ sự không hài lòng.

Thời gian tua ngược lại mười phút trước, Sầm Hảo vừa cúp điện thoại của Tần Trữ, Trịnh Vĩ đang gặm táo, ngồi vắt chéo chân trên ghế nhìn Sầm Hảo nói: “Chị, tên Tần Trữ kia nhất định là thích chị.”

Sầm Hảo trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Ăn cũng không ngậm mồm lại được.”

Trịnh Vĩ: “Ăn uống là chuyện của miệng, có cản trở việc em nói chuyện đâu.”

Sầm Hảo: “Khi nào thì em về nhà?”

Trịnh Vĩ ấp úng: “Không về.”

Sầm Hảo liếc nhìn cậu ta: “Cãi nhau với bố à?”

Trịnh Vĩ ấp úng: “Em nào dám cãi nhau với bố.”

Nghe vậy, Sầm Hảo khẽ cười: “Biết rồi, chắc là em lại chọc giận mẹ rồi đúng không? Cho nên bố đuổi em ra ngoài.”

Nghe thấy Sầm Hảo vạch trần ‘bộ mặt thật’ của mình, Trịnh Vĩ nói: “Biết thì nói làm gì, đã hiểu rõ nhau thì không cần phải nói ra hết.”

Sầm Hảo: “Đáng đời!”

Trịnh Vĩ là em trai ruột của Sầm Hảo, hai người cách nhau hai tuổi.

Bố Sầm là người nổi tiếng "cưng chiều vợ", nhìn bề ngoài thì ông rất nghiêm khắc với Sầm Hảo và Trịnh Vĩ, luôn áp dụng phương pháp giáo dục "thương cho roi cho vọt".

Nhưng đối với Sầm mẫu, ông ấy nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.

Trước đây, để cưới được mẹ Sầm, ông ấy thậm chí còn chấp nhận cả "điều kiện bất bình đẳng" của bố vợ, đó là ở rể và nếu sinh con trai thì phải theo họ mẹ.

Sau khi Trịnh Vĩ rời đi, Sầm Hảo thấy Tần Trữ đứng bất động ở cửa, bèn cầm lấy chiếc nạng bên cạnh đứng dậy, nhảy lò cò đến lấy ghế cho anh.

Thấy vậy, Tần Trữ cau mày: “Để tôi.”

Tần Trữ nói xong, sải bước vào trong, nhận lấy chiếc ghế từ tay Sầm Hảo, đặt xuống.

Sầm Hảo mỉm cười: “Anh ngồi đi, tôi lấy bằng chứng cho anh.”

Tần Trữ ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm như đại dương dõi theo Sầm Hảo đang cố gắng nhảy lò cò đến tủ đầu giường, lục lọi ngăn kéo.

Một lúc sau, Sầm Hảo nhảy lò cò đến đưa bằng chứng cho Tần Trữ: “Anh xem những bằng chứng này được chưa?”

Tần Trữ nhận lấy bằng chứng từ tay Sầm Hảo, trầm giọng nói: “Chân của cô vẫn chưa khỏi, đừng đi lại nhiều.”

Sầm Hảo khẽ cười, cong mi mắt: “Không sao, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

Tần Trữ: “Ừm.”

Tần Trữ là người rất nghiêm túc, Sầm Hảo thấy anh cúi đầu xem bằng chứng, cũng không dám tiếp tục nói chuyện với anh, bèn quay người nhảy lò cò về phía giường bệnh.

Khi Tần Trữ xem xét bằng chứng, trong phòng bệnh yên tĩnh lạ thường.

Khoảng năm phút sau, Tần Trữ ngẩng đầu lên: “Bằng chứng cũng được.”

Sầm Hảo: “Vậy thì tốt rồi.”

Tần Trữ nhìn xuống mắt cá chân bị thương của Sầm Hảo: “Chấn thương ở chân nghiêm trọng không?”

Sầm Hảo: “Hai ngày đầu bị sưng khá nặng, hai ngày gần đây thì đỡ hơn rồi.”

Sau khi Sầm Hảo nói xong, Tần Trữ đứng dậy đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Cho tôi xem một chút được không?”

Sầm Hảo ngạc nhiên: “Hả?”

Vẻ mặt Tần Trữ thản nhiên, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở chức năng chụp ảnh: “Làm bằng chứng.”

Sầm Hảo chưa từng động đến lĩnh vực này, cũng không biết Tần Trữ nói thật hay đùa, cô do dự một chút rồi khẽ gật đầu.

Tần Trữ quỳ một gối xuống, ngồi xổm trước mặt Sầm Hảo, đưa tay nhẹ nhàng giữ lấy mắt cá chân cô, đặt lên đầu gối mình, đầu ngón tay thô ráp xoa nhẹ trên mắt cá chân cô.

Nhìn động tác của Tần Trữ, Sầm Hảo nín thở, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.