Khúc Tích chống hai tay lên cửa xe nhìn thẳng vào mắt Bùi Nghiêu, nụ cười có chút gượng gạo.
Bùi Nghiêu ngước mắt lên nhìn cô: “Không đi nữa à?”
Khúc Tích cười gượng: “Đi, đi chứ.”
Nói xong, Khúc Tích đóng cửa xe, đi vòng qua đầu xe, cúi người mở cửa ghế lái.
Sau khi thắt dây an toàn, Khúc Tích xoay vô lăng, lái xe rời đi.
Xe chạy được một đoạn, Khúc Tích cảm thấy bầu không khí trong xe có chút ngại ngùng, bèn ho nhẹ hai tiếng, chủ động mở lời để xua tan bầu không khí ngột ngạt: “Bùi… Nghiêu, tôi phát hiện ra anh có rất nhiều nhà.”
Bùi Nghiêu dựa người ra sau ghế, lên tiếng đáp lời: “Ừm, tôi có một sở thích, chỉ cần là nhà do Bùi thị xây dựng, vị trí đẹp, tôi đều giữ lại cho mình một căn.”
Khúc Tích: “Sở thích này hay đấy, ha ha.”
Đây có phải là cuộc sống của người giàu có thực sự không?
Thật giản dị và mộc mạc.
Sau khi Khúc Tích nói xong, trong xe lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Bùi Nghiêu trầm giọng lên tiếng: “Vị giáo sư trẻ lần trước xem mắt với em thế nào rồi?”
Khúc Tích đáp: “Thế nào là thế nào?”
Bùi Nghiêu nghiêng đầu hỏi: “Không phát triển thêm à?”
Khúc Tích siết chặt tay lái: Có phát triển với vị giáo sư trẻ kia hay không, trong lòng anh không biết à?
Anh bị mất trí nhớ?
Hay là già rồi nên đãng trí?
Là ai ba lần bảy lượt dặn dò cô trước khi trả hết nợ thì không được phép yêu đương?
Nói đến tiền, Khúc Tích mím môi nói: “À đúng rồi, số tiền nợ anh có lẽ tuần sau tôi có thể trả cho anh.”
Bùi Nghiêu: “Hửm?”
Khúc Tích: “Tôi có một đơn hàng thanh toán rồi.”
Bùi Nghiêu liếc nhìn Khúc Tích, không nói gì.
Anh vừa hỏi cô có phát triển với vị giáo sư trẻ kia hay không, cô đã nói muốn trả tiền cho anh?
Sau khi Khúc Tích nói xong, thấy Bùi Nghiêu nhìn mình chằm chằm, bèn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Anh yên tâm, mặc dù chúng ta là bạn bè, nhưng tiền bạc phân minh, tôi sẽ tính lãi suất theo thị trường cho anh.”
Bùi Nghiêu: “Tôi thiếu chút lãi suất của em à?”
Nghe thấy giọng điệu của Bùi Nghiêu có gì khác lạ, Khúc Tích nghi ngờ nghiêng đầu: “Hửm?”
Bùi Nghiêu thu hồi ánh mắt nhìn Khúc Tích, có chút bực bội kéo kéo cà vạt trên cổ: “Tập trung lái xe.”
Nói xong, Bùi Nghiêu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khúc Tích liếc nhìn anh một cái, bĩu môi, quay đầu lại im lặng lái xe.
Bốn mươi phút sau, xe dừng bánh tại Tùng Giang. Khúc Tích quay đầu, nhẹ nhàng thông báo với Bùi Nghiêu: “Tới rồi.”
Hơi thở của Bùi Nghiêu đều đặn, dường như đã ngủ say.
Thấy vậy, Khúc Tích đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay Bùi Nghiêu: “Bùi Nghiêu?”
Bùi Nghiêu ngủ rất say, Khúc Tích gọi hai tiếng mà anh vẫn không hề tỉnh giấc.
Lần thứ ba Khúc Tích bắt gặp cái nhíu mày vô thức của Bùi Nghiêu, bàn tay cô đang định vỗ nhẹ bỗng khựng lại giữa không trung.
Rút tay về, Khúc Tích nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Chợt, ánh mắt anh dừng lại trên hình ảnh Bùi Nghiêu đang say giấc, phản chiếu qua lớp kính xe.
Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu một lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ: "Giá như Bùi Nghiêu không phải anh em của Châu Dị, mình đã sớm "ra tay" rồi."
Lúc này, Châu Dị và những người khác tính tiền ở quán lẩu đi ra.
Châu Dị nắm tay Khương Nghênh, mỉm cười nhìn Tần Trữ: “Uống rượu thì đừng lái xe, để tôi đưa ông một đoạn.”
Tần Trữ khẽ cười: “Không cần đâu, tôi gọi tài xế.”
Châu Dị nhướng mày: “Hửm? Ông không về nhà à?”
Tần Trữ thản nhiên đáp: “Vụ án của Sầm Hảo vẫn chưa kết thúc, tôi đến chỗ cô ấy lấy thêm một số bằng chứng.”
Nghe vậy, Châu Dị chỉ cười ẩn ý, ánh mắt như nhìn thấu tất cả nhưng không nói gì thêm, chỉ đáp lại một tiếng "Ừ" đầy ẩn ý.
Tần Trữ: "Cười kiểu đó trông gian xảo lắm đấy."
Châu Dị: “Có à?”
Tần Trữ: “Tự tin lên, bỏ chữ ‘à’ đi, có đấy.”
Châu Dị cười xấu xa: “Tôi cười có gian xảo hay không không quan trọng, quan trọng là rốt cuộc cô Sầm có bạn trai mới hay không, nhớ hỏi cho rõ ràng đấy.”
Tần Trữ im lặng, ánh mắt sâu thẳm không nói lên lời.
Châu Dị và Tần Trữ đứng trước cửa quán lẩu trò chuyện đôi ba câu, rồi Châu Dị ôm eo Khương Nghênh rời đi.
Trên đường về, Khương Nghênh lái xe, Châu Dị ngồi ghế phụ thoải mái duỗi chân, cười nói: "Quả là phong thủy luân chuyển, trước đây hai người họ suốt ngày cười nhạo anh, giờ cuối cùng cũng đến lượt anh xem kịch hay của họ rồi."
Khương Nghênh mỉm cười: “Họ cười nhạo anh thầm mến em à?”
Châu Dị nhếch mép: “Ừm.”
Nói xong, Châu Dị còn thêm vào: "Nhìn lão Tần ít nói vậy thôi, chứ hồi đó là người nói móc mỉa nhất đấy."
Nghe vậy, Khương Nghênh mỉm cười, nghĩ đến cách Châu Dị và Tần Trữ tương tác với nhau, cô tiếp lời: "Có thể hình dung ra được."
Thấy Khương Nghênh cười, Châu Dị cũng cười theo, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp: “Vợ à.”
Khương Nghênh: “Hửm?”
Châu Dị: “Chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay thật tốt.”
Sau khi Châu Dị nói xong, Khương Nghênh cảm thấy một chút chua xót trong lòng: "Tất cả là công của anh."
Châu Dị mỉm cười, định nói gì đó thì điện thoại của Khương Nghênh đặt trên bảng điều khiển rung lên hai tiếng.
Khương Nghênh đang lái xe nên không cúi đầu: “Ai vậy?”
Châu Dị cụp mắt xuống, liếc nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng: "Nhiếp Chiêu."