Châu Dị cố tình nhấn mạnh hai chữ “làm tròn chữ hiếu”, Bùi Nghiêu nghe xong, bất giác rùng mình.
Một lúc sau, Bùi Nghiêu ho khan hai tiếng qua điện thoại: “Châu Dị, có phải ông với Nghênh Nghênh đang…”
“Hơ.”
Bùi Nghiêu: “…”
“Lão Bùi, không phải ai cũng giống ông đâu, hiểu không?”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Tôi làm sao?”
Châu Dị cười khẩy: “Thân cô thế cô.”
Bùi Nghiêu nghẹn họng, nước bọt mắc ở cổ họng, hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc.
Có những lời, rõ ràng là đang sỉ nhục bạn, nhưng bạn lại không thể phản bác.
Tại sao?
Bởi vì anh ta nói đúng sự thật.
Lần này Bùi Nghiêu không cãi nhau với Châu Dị, anh ta hít sâu hai hơi, giọng điệu khó chịu: “Bớt nói nhảm, rốt cuộc ông có đi ăn lẩu không? Nếu không tôi sẽ rủ lão Tần.”
Châu Dị khẽ cười: “Lão Tần biết ông ta chỉ là “lốp dự phòng” của ông sao?”
Bùi Nghiêu nói bóng gió: “Lão Tần ở đâu mà chẳng là “lốp dự phòng”?”
Châu Dị cười trầm thấp: “Tôi đã ghi âm câu này rồi, lát nữa sẽ mở cho lão Tần nghe.”
“Châu Dị, ông…”
Thấy Bùi Nghiêu sắp nổi đóa, Châu Dị cười trêu chọc, cắt ngang: “Nửa tiếng nữa đến.”
Nói xong, Châu Dị nhấn nút cúp máy.
Anh ta ném điện thoại lên bàn, ôm chặt Khương Nghênh, cằm tựa lên vai cô: “Vợ à, đợi anh bình phục, em thưởng cho anh chút gì nhé?”
“Vâng.”
Nghe vậy, Châu Dị vùi mặt vào cổ Khương Nghênh, hít hà: “Anh chưa bao giờ biết nửa tháng lại dài như vậy, đúng là sống như một năm.”
…
Trên đường đến quán lẩu, Khương Nghênh kể sơ qua cho Châu Dị nghe chuyện của Sầm Hảo hôm nay.
Nghe đến đoạn Sầm Hảo nói coi Tần Trữ như “bố”, Châu Dị nhướng mày: “Phản ứng của lão Tần thế nào?”
“Rất bình tĩnh.”
Châu Dị trêu chọc: “Bình tĩnh chỉ là bề ngoài thôi.”
Khương Nghênh cười: “Có thể.”
…
Lúc Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến phòng bao của quán lẩu mà Bùi Nghiêu đã hẹn, Bùi Nghiêu đã đến trước, đang ung dung uống trà.
Nhìn thấy hai người, Bùi Nghiêu dựa người vào ghế, nhìn Châu Dị: “Ồ, Châu Dị, không cần ngồi xe lăn nữa à?”
Châu Dị cong môi, kéo ghế cho Khương Nghênh ngồi xuống, liếc nhìn Bùi Nghiêu: “Ừm, không ngồi nữa, để dành cho ông.”
Bùi Nghiêu nghiến răng: “Tôi không cần.”
Châu Dị cười khẽ: “Đừng nói trước bước không qua.”
Nói xong, Châu Dị kéo ghế bên cạnh Khương Nghênh ngồi xuống.
Lẩu thì cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm là ăn xong người sẽ toàn mùi lẩu.
Hơn nữa, mùi hương “nồng nàn” đó còn lưu lại rất lâu.
Châu Dị vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã mang thực đơn đến cho họ gọi món.
Châu Dị và Bùi Nghiêu đều rất ga lăng, trực tiếp đưa thực đơn cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh liếc nhìn thực đơn, sau đó ngẩng đầu nhìn Châu Dị: “Chỉ có ba chúng ta thôi sao?”
“Còn lão Tần nữa.”
Bùi Nghiêu nhướng mày: “Ông gọi cho lão Tần rồi à?”
Châu Dị cười đầy ẩn ý: “Ừm, hôm nay để lão Tần khao.”
Bùi Nghiêu khó hiểu: “Hửm?”
“Lão Tần thăng chức, chúc mừng ông ta một chút.”
“Thăng chức? Lão Tần ư?”
Đôi mắt hoa đào của Châu Dị ánh lên ý cười, anh kể lại chuyện Sầm Hảo coi Tần Trữ như “bố” hôm nay.
Nghe vậy, Bùi Nghiêu vừa uống ngụm trà liền phun ra.
Thấy vậy, Châu Dị nhướng mày: “Ông kích động cái gì? Ông cũng muốn làm bố à?”
Bùi Nghiêu rút khăn giấy lau miệng, cảm thán: “Nói đến chuyện tình cảm lận đận, phải kể đến lão Tần.”
Châu Dị trêu chọc: “Chuyện tình cảm của ông suôn sẻ lắm à?”
Bùi Nghiêu đáp: “Suôn sẻ, suôn sẻ muốn chết, sống đến từng này tuổi, trên đường tình chưa từng gặp ai, thông thoáng vô cùng.”
Hai người đang đấu khẩu thì Tần Trữ đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Tần Trữ, Châu Dị và Bùi Nghiêu đều lộ vẻ mặt đầy ẩn ý.
Tần Trữ vốn không thích ăn lẩu, anh ta nhíu mày, cởi cúc áo vest, vẻ mặt ghét bỏ: “Ai chọn chỗ này vậy?”
“Lão Bùi.” Châu Dị đáp.
Bị bán đứng, Bùi Nghiêu quay sang nhìn Châu Dị, giật khóe miệng: “Tình anh em có hạn.”
Châu Dị cười: “Không liên quan gì đến tình anh em, tôi chỉ nói sự thật.”
Bùi Nghiêu bày ra vẻ mặt “Ông già gian xảo, tôi không tin ông đâu”, sau đó đứng dậy rót trà cho Tần Trữ, cung kính đưa đến trước mặt anh ta.
Tần Trữ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, nhận lấy cốc trà, nhướng mày hỏi: “Ông giết người phóng hỏa à?”
“Hả?”
“Sao tự nhiên lại ân cần như vậy?”
Bùi Nghiêu đứng thẳng người, liếc nhìn Châu Dị, hắng giọng: “Chẳng phải là muốn chúc mừng ông thăng chức sao?”
Tần Trữ nghi ngờ: “?”
“Bố Tần.”
Sắc mặt Tần Trữ bỗng chốc sa sầm, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng, anh ta siết chặt tay đang cầm cốc trà.