Việc một người có đáng thương hay không, chẳng liên quan gì đến việc người đó có đáng ghét hay không...
Nửa đời Ngô Tiệp, vừa đáng thương, vừa đáng buồn.
Sinh viên đại học thời đó hiếm hoi biết bao, tương lai bà ta vốn dĩ rộng mở, xán lạn. Đáng tiếc, chỉ vì một mối tình, bà ta sinh con ngoài giá thú, tự tay hủy hoại nửa đời sau của chính mình.
Nhưng với tư cách là một người mẹ, Ngô Tiệp lại đáng trách và đáng giận.
Bản chất bà ta vừa nhu nhược vừa muốn hơn thua, không chịu thừa nhận sai lầm, trút hết mọi oán hận lên đầu Châu Dị.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Châu Dị mới là người vô tội nhất trong tất cả mọi chuyện.
Nghe những lời nói của Khương Nghênh, Ngô Tiệp sững sờ, hồi lâu không nói nên lời.
Vài phút sau, Ngô Tiệp đẩy cửa xe, thất thểu rời đi.
Khương Nghênh không nhìn bà ta, bàn tay đặt trên vô lăng vô thức siết chặt.
Những lời cô vừa nói, như những nhát dao cứa vào tim Ngô Tiệp, đồng thời cũng cứa vào tim chính cô.
Đúng vậy, những năm tháng Châu Dị ở nhà họ Châu đâu chỉ là sống không tốt, mà còn có thể nói là "thảm hại" cũng chẳng quá lời.
Khương Nghênh ngồi trong xe hít sâu một hơi, mím môi, bấm số điện thoại của Châu Dị.
Chuông điện thoại reo vài tiếng, rồi Châu Dị bắt máy.
Chưa đợi Châu Dị lên tiếng, Khương Nghênh đã mím môi nói: "A Dị."
Nghe cách gọi này, Châu Dị khựng lại vài giây, rồi bật cười: "Hửm? Sao thế?"
Khương Nghênh: "Em yêu anh."
Châu Dị khẽ khựng lại, rồi bật cười: "Chỉ là yêu thôi sao?"
Khương Nghênh mỉm cười: "Không chỉ là yêu."
Châu Dị: "Em đang ở đâu?"
Khương Nghênh đáp: "Chuẩn bị về nhà."
Châu Dị: "Không đi làm nữa à?"
Khương Nghênh đáp: "Bỗng dưng em rất muốn gặp anh."
Nói xong, Khương Nghênh khựng lại một chút, rồi nói thêm: "Một phút một giây cũng không chờ được nữa."
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị ở đầu dây bên kia khẽ bật cười: "Anh ở nhà đợi em."
Khương Nghênh: "Ừm."
Cúp điện thoại với Châu Dị, Khương Nghênh xoay vô lăng, lái xe về phía khu Thủy Thiên Hoa Phủ.
Xe chạy được một đoạn, Khương Nghênh cầm điện thoại lên gửi cho Tiểu Cửu một tin nhắn thoại: "Theo dõi Ngô Tiệp cẩn thận nhé."
Tiểu Cửu lập tức trả lời: Chị yên tâm.
Khương Nghênh liếc qua tin nhắn trả lời của Tiểu Cửu, đặt điện thoại xuống rồi nhấn ga tăng tốc.
Khi Khương Nghênh lái xe đến khu Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Vừa nhìn thấy Châu Dị, Khương Nghênh đã không kìm được nước mắt.
Châu Dị tiến lại gần, cúi người gõ nhẹ lên cửa sổ xe.
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, cởi dây an toàn rồi hạ cửa sổ xe xuống. Cô đưa tay nắm lấy cổ áo Châu Dị, kéo anh về phía mình và đặt lên môi anh một nụ hôn.
Châu Dị ban đầu hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười và đáp lại nụ hôn.
Kết thúc nụ hôn, Châu Dị khẽ cười, dịu dàng hỏi: "Sao thế em?"
Khương Nghênh mím môi, vùi mặt vào ngực Châu Dị, lắc đầu: "Không có gì đâu."
Châu Dị cúi đầu hôn lên trán Khương Nghênh, dịu dàng nói: "Để anh đoán nhé?"
Khương Nghênh im lặng không nói.
Châu Dị khẽ cười: "Hôm nay em gặp Ngô Tiệp rồi à?"
Nghe vậy, Khương Nghênh không đáp, chỉ mím chặt môi, hai tay buông thõng bỗng siết chặt lấy eo Châu Dị.
Im lặng có nghĩa là đồng ý.
Mặc dù Khương Nghênh không trả lời, nhưng hành động của cô coi như là thừa nhận.
Châu Dị cao hơn cô, cằm anh đặt trên đỉnh đầu Khương Nghênh, khẽ cười: "Thương anh sao?"
Khương Nghênh: "Ừ."
Một tiếng "ừ" nhẹ nhàng của Khương Nghênh, nhưng lại như đâm thẳng vào tim Châu Dị.
Châu Dị cong môi cười: "Vợ à, chuyện trước kia anh đã quên từ lâu rồi. Anh của hiện tại, cảm thấy rất hạnh phúc."
Khương Nghênh ngẩng đầu khỏi lồng ngực Châu Dị, nhẹ giọng hỏi: "Anh có phải dễ thỏa mãn quá rồi không?"
Châu Dị nhướng mày: "Ai nói thế?"
Khương Nghênh im lặng.
Châu Dị cúi đầu, ghé sát tai Khương Nghênh, khẽ cười: "Anh không dễ thỏa mãn đâu, nhưng bây giờ thì không được. Tuy rằng có sức nhưng không có điều kiện."
Khương Nghênh: "..."
Không nghiêm túc nổi ba giây, đó chính là Châu Dị.
Bầu không khí vốn có chút nặng nề, dưới sự trêu chọc của Châu Dị, bỗng chốc trở nên thoải mái.
Khương Nghênh còn chưa biết nên đáp lại thế nào, Châu Dị đã lên tiếng: "Em về vừa lúc, hoa hồng đã được giao đến rồi, em giám sát, anh trồng nhé."
Nghe Châu Dị nói vậy, mắt Khương Nghênh sáng lên, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt đào hoa của Châu Dị ánh lên ý cười cưng chiều: "Anh nóng lòng muốn "rước" em về dinh lắm rồi."