Có “lừa tình” được không?
Câu trả lời chắc chắn là có.
Bùi Nghiêu là người như vậy, vừa có tiền, vừa có nhan sắc, lại còn có thân hình chuẩn nữa.
Khúc Tích tuy không trả lời, nhưng trong lòng đã âm thầm đưa ra câu trả lời.
Khương Nghênh đợi vài giây, không thấy Khúc Tích trả lời, liền cười nói: “Bùi Nghiêu là người tốt, bà có thể cân nhắc.”
Khúc Tích cau mày, đưa tay lên vò đầu bứt tai: “Phiền phức quá.”
“Lúc trước bà chủ động “thả thính” Bùi Nghiêu, sao không thấy phiền phức?”
“Lúc đó, nếu tôi biết mình sẽ rơi vào kết cục “mất cả chì lẫn chài” thế này, có đánh chết tôi cũng không thèm “thả thính” anh ấy.”
Khương Nghênh khẽ cười: “Trên đời này, thuốc gì cũng có, chỉ có thuốc hối hận là không có.”
Nói xong, Khương Nghênh lại bổ sung: “Bây giờ bà thấy hối hận, có khi một thời gian nữa, bà sẽ cảm ơn quyết định của mình lúc trước đấy.”
Khúc Tích mím môi, uể oải nói: “Thôi không nói nữa, tôi về nhà đây, cúp máy nhé.”
Nói xong, Khúc Tích cúp máy luôn.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Khương Nghênh mỉm cười, cất điện thoại, tiếp tục nói chuyện với Vu Chính.
Vu Chính bị thương khá nặng, cả người quấn đầy băng gạc, nhìn thoáng qua giống như xác ướp Ai Cập vậy.
Khương Nghênh cúi đầu nhìn Vu Chính: “Anh quyết định rồi à?”
“Ừm.” Vu Chính trầm giọng đáp.
“Lục Mạn đã chết rồi, anh có thể tiếp tục mở phòng khám tâm lý, sẽ không còn ai đe dọa anh nữa.”
Ánh mắt Vu Chính ánh lên ý cười: “Thôi.”
“Cho dù không mở phòng khám, anh cũng không nhất thiết phải rời khỏi Bạch Thành.”
Vu Chính cười đáp: “Khương Nghênh, cô thay đổi rồi đấy.”
“Hả?”
Khóe môi Vu Chính hiện lên ý cười: “Trở nên tình cảm hơn.”
Khương Nghênh sững người một lúc, sau đó bất giác mỉm cười, cô không phủ nhận: “Công lao của Châu Dị cả đấy.”
“Tốt lắm, nhìn thấy cô như vậy, tôi rất vui.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Hy vọng anh cũng có thể gặp được người khiến anh mở lòng.”
Vu Chính cười nhạt, không nói gì.
Thấy Vu Chính đã quyết tâm, tuy trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Khương Nghênh cũng không khuyên can nữa.
Tình yêu cũng tốt, tình bạn cũng vậy, đều không nên lấy danh nghĩa “tốt cho đối phương” để trói buộc đối phương.
Tình cảm tốt đẹp là sự ủng hộ vô điều kiện, là sự thành toàn chân thành, là cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn.
Nói chuyện với Vu Chính xong, Khương Nghênh chào tạm biệt rồi rời đi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, Khương Nghênh đã nhìn thấy Cận Bạch đang ngồi xổm ở góc tường hút thuốc.
Dưới chân Cận Bạch đã vương vãi đầy tàn thuốc, thấy Khương Nghênh, cậu ta vội vàng dập tắt điếu thuốc, đứng dậy: “Lát nữa em sẽ dọn mấy cái tàn thuốc này.”
“Sao cậu không vào trong?”
Cận Bạch cúi đầu, không nói gì.
“Vu Chính quyết định sẽ rời khỏi Bạch Thành sau khi bình phục.”
Cận Bạch cúi đầu, dùng chân di di tàn thuốc: “Em biết.”
Khương Nghênh khẽ cười: “Cậu đâu phải trẻ con lên ba, nếu đã muốn làm bạn với anh ấy, sao phải tỏ ra khó xử như vậy?”
Sắc mặt Cận Bạch hơi khó coi, một lúc lâu sau, cậu ta ngẩng đầu hỏi Khương Nghênh: “Chị Khương Nghênh, chị tôn trọng mọi loại tình cảm sao?”
Khương Nghênh mỉm cười: “Chỉ cần không trái với đạo đức, không trái với giới hạn làm người, chị đều tôn trọng.”
Cận Bạch bĩu môi: “Ồ.”
“Chăm sóc Vu Chính thật tốt, cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, có việc gì thì cứ gọi điện cho chị.”
“Vâng.”
…
Bên kia, Bùi Nghiêu lái xe về nhà, nghĩ đến biểu hiện của mình vừa rồi và phản ứng của Khúc Tích, anh ta không giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Bùi Nghiêu gọi điện cho Châu Dị.
Chuông điện thoại reo vài tiếng, Châu Dị bắt máy.
Chưa kịp để Bùi Nghiêu lên tiếng, Châu Dị đã cười trêu chọc: “Mời ông trình diễn.”
Nghe vậy, Bùi Nghiêu “chậc” một tiếng: “Châu Dị, ông biết nói tiếng người không vậy?”
Châu Dị nhếch mép: “Tôi thấy ánh mắt Khúc Tích nhìn ông tối nay hình như hơi khác.”
Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu cười toe toét, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Ông cũng nhận ra à?”
Châu Dị cố nén cười: “Ừm.”
“Nói thật, lời khuyên của ông và chú ba về chuyện yêu đương cũng hiệu quả thật đấy.”
“Kể tôi nghe thành quả tối nay đi.”
Bùi Nghiêu gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, nhìn đèn đỏ phía trước, cố ý ra vẻ: “Không có gì để kể.”
Nụ cười trên mặt Châu Dị càng thêm rạng rỡ: “Nếu không có gì để kể, vậy tôi không hỏi nữa.”
Châu Dị vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền ho khan hai tiếng: “Nếu ông thật sự muốn biết, tôi cũng có thể miễn cưỡng nói cho ông nghe vài câu.”
Châu Dị khịt mũi, hiếm khi nể mặt Bùi Nghiêu: “Hôm nay tôi ăn hơi mặn, nào, ông “miễn cưỡng” nói cho tôi nghe vài câu đi.”
Bùi Nghiêu vênh mặt: “Ông cầu xin tôi đi.”