Giọng điệu của Bùi Nghiêu rất bình tĩnh khi hỏi câu đó.
Bình tĩnh đến mức như thể đang hỏi Khúc Tích có ăn no không vậy.
Nhưng Khúc Tích đâu phải kẻ ngốc, dù Bùi Nghiêu có bình tĩnh đến đâu, cô ấy cũng không ngây thơ đến mức cho rằng trong lòng anh cũng bình tĩnh như thế.
Ánh mắt Khúc Tích chạm phải ánh mắt Bùi Nghiêu, gương mặt cô ấy vô thức đỏ ửng, nuốt nước bọt, khó khăn đáp: “Không… không thích.”
“Thật không?”
“Thật hơn cả ngọc trai.”
Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn Khúc Tích một lúc, rồi hỏi: “Có người đến tìm em ký lại hợp đồng ở nhà máy rồi à?”
Khúc Tích ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, ánh mắt bất giác đảo đi: “Ký lại rồi.”
Bùi Nghiêu cố ý cúi đầu xuống: “Em có hài lòng với mức giá mới không?”
Nhìn đường nét góc cạnh trên khuôn mặt Bùi Nghiêu, Khúc Tích nghiêng đầu: “Hài… hài lòng.”
“Ừm, hài lòng là được.”
Nói xong, Bùi Nghiêu lại bổ sung một câu nửa thật nửa giả: “Đều là bạn bè cả, tôi không thể trơ mắt nhìn em chịu thiệt được.”
Trên người Bùi Nghiêu có xịt nước hoa, mùi rất nhạt, nhưng vì hai người đứng quá gần nhau, mùi nước hoa hòa quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng cứ thế xộc thẳng vào mũi Khúc Tích.
Gương mặt Khúc Tích càng thêm đỏ ửng: “Cảm… cảm ơn Bùi tổng.”
Bùi Nghiêu nhướng mày: “Chúng ta không phải bạn bè sao? Sao lại khách sáo gọi tôi là Bùi tổng vậy?”
Nghe vậy, Khúc Tích ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu: “Hả?”
“Em với Thường Bác thường ngày giao tiếp thế nào?”
Bùi Nghiêu chuyển chủ đề quá nhanh, Khúc Tích nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc trống rỗng một lúc, sau đó thành thật trả lời: “Xưng huynh gọi đệ.”
Bùi Nghiêu gật đầu, cánh tay đang chống bên cạnh Khúc Tích đột nhiên vòng qua vai cô ấy: “Như vậy à?”
Gương mặt Khúc Tích đỏ bừng lên: “Không… không thân thiết như vậy, dù… dù sao cũng là khác giới, vẫn phải giữ khoảng cách chứ.”
Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu càng siết chặt cánh tay đang đặt trên vai cô ấy: “Làm bạn quan trọng nhất là tâm giao, thêm quá nhiều quy tắc sẽ khiến chúng ta xa cách.”
Khúc Tích: “…”
Khúc Tích thầm nghĩ: Rõ ràng biết anh ta đang nói dối, nhưng lại chẳng thể phản bác.
Thấy Khúc Tích không nói gì, Bùi Nghiêu siết chặt tay đang đặt trên vai cô ấy, nghiêm túc nói chuyện công việc: “Bên nhà máy, em đã tìm được công ty nhận thầu phù hợp chưa?”
Ban đầu Khúc Tích đang suy nghĩ xem làm thế nào để Bùi Nghiêu buông tay mà không làm mất lòng anh ta, nghe anh ta hỏi vậy, cô ấy khựng lại một chút, sau đó đáp: “Chưa tìm được, anh có chỗ nào giới thiệu không?”
“Em đừng có đánh chủ ý lên tôi, Bùi thị ngoài việc tự mình làm ra, nếu có nhận thầu thì cũng là những công trình lớn, nhà máy nhỏ như của em…”
Bùi Nghiêu cười khẩy, nói được một nửa thì Khúc Tích cắt ngang: “Chúng ta không phải bạn bè sao?”
“Hửm?”
“Tục ngữ có câu, bạn bè là phải xả thân vì nhau, bây giờ chính là lúc để thử thách tình bạn của chúng ta, tôi không cần anh xả thân cho tôi, cảnh tượng đó quá đẫm máu, anh chỉ cần giúp tôi xây dựng nhà máy là được rồi.”
Bùi Nghiêu khẽ cười: “Em đang gài bẫy tôi đấy à?”
Khúc Tích cười nói: “Bùi tổng, tôi phát hiện ra…”
Khúc Tích đang nói thì Bùi Nghiêu cười đầy ẩn ý: “Bùi tổng?”
Khúc Tích sực tỉnh, vội vàng sửa lời: “Lỡ… lỡ miệng, lỡ miệng.”
Nói xong, Khúc Tích tiếp tục: “Tôi phát hiện ra anh phản ứng rất nhanh trong công việc, hơn nữa còn rất thông minh.”
Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền bật cười: “Chắc là “Ngu si tứ chi cũng có lúc sáng suốt” nhỉ?”
Khúc Tích nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đầu óc của anh đâu có ngu si, nếu anh mà ngu si, chắc trên đời này chẳng còn mấy ai thông minh nữa.”
Khúc Tích tự nói với bản thân, giọng nói rất nhỏ, Bùi Nghiêu cúi người, ghé tai sát môi cô ấy: “Em nói gì? Tôi không nghe rõ.”
Nhìn khuôn mặt Bùi Nghiêu đang áp sát, Khúc Tích nín thở: “Không có gì.”
Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Hai người đứng rất gần nhau, Khúc Tích sững sờ, trợn tròn mắt.
Ánh mắt Bùi Nghiêu dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Khúc Tích, nhìn chằm chằm một lúc, rồi lên tiếng: “Em dùng son môi hiệu gì vậy? Màu đẹp đấy.”
“Ar… Armani.”
Yết hầu Bùi Nghiêu chuyển động, anh ta đưa tay lên, dùng ngón tay xoa nhẹ khóe môi Khúc Tích, sau đó miết nhẹ: “Ừm, màu cũng đẹp.”
Khoảnh khắc ngón tay Bùi Nghiêu lướt qua khóe môi, đầu óc Khúc Tích ong ong, rối bời.
Đây mà là cách bạn bè đối xử với nhau sao?
Đùa à?