Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Châu Dị liền liếc nhìn anh ta.
Hai người chạm mắt nhau qua gương chiếu hậu.
Bùi Nghiêu nghĩ rằng mình đã nói đến mức này rồi, ít nhất Châu Dị cũng phải an ủi mình vài câu với tư cách là bạn bè chứ.
Ai ngờ Châu Dị lại cười khẩy: “Ông không phải thừa thãi, mà là chướng mắt.”
“Vậy tôi đi đây?”
“Nếu ông đã quyết định như vậy rồi, tôi cũng không tiện giữ nữa, ông xuống xe đi, dù mưa gió thế nào, chúng tôi cũng sẽ đợi ông ở khách sạn Vạn Hào.”
Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu bất giác giật khóe miệng: “Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi, năm đó tại sao mình lại chọn làm bạn với một tên khốn như ông.”
Châu Dị nghiêm túc đáp: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?”
…
Hơn một tiếng sau, xe đến khách sạn Vạn Hào.
Khúc Tích đến sớm hơn, khi Khương Nghênh và hai người họ bước vào sảnh, cô ấy đang dựa vào quầy lễ tân, hỏi nhân viên phục vụ xem Kỷ Trác có độc thân hay không.
Nhân viên phục vụ lộ vẻ khó xử: “Khúc tổng, chuyện riêng tư của Kỷ tổng, chúng tôi không rõ lắm.”
Khúc Tích chớp mắt: “Vậy cậu có thấy Kỷ tổng dẫn phụ nữ nào đến khách sạn Vạn Hào bao giờ chưa?”
Nhân viên phục vụ cười gượng gạo: “Chuyện này… khó nói lắm.”
Khúc Tích cười mỉm: “Có gì mà khó nói, cứ nói thật đi.”
Nhân viên phục vụ đang lúng túng không biết trả lời Khúc Tích thế nào thì nhìn thấy Khương Nghênh và hai người họ, vội vàng mỉm cười chào: “Châu tổng, Châu phu nhân, Bùi tổng.”
Khúc Tích vẫn giữ nguyên nụ cười khi nghe thấy hai tiếng gọi đầu tiên.
Nhưng đến khi nghe thấy tiếng “Bùi tổng”, nụ cười của cô ấy cứng đờ, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.
“Khúc tổng, Châu phu nhân đến rồi.”
“Hơ hơ, tôi nghe thấy rồi.”
Khúc Tích cứng đờ quay đầu lại, gượng gạo cười với Khương Nghênh: “Sao giờ này bà mới đến?”
Khương Nghênh mỉm cười: “Bị đèn đỏ suốt dọc đường.”
Thấy Khương Nghênh và Khúc Tích nói chuyện, Châu Dị vỗ nhẹ vào mu bàn tay Khương Nghênh: “Bảo lão Bùi đẩy anh đi, em trò chuyện với Khúc Tích đi.”
Dứt lời, anh ta nhìn về phía Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu nhếch miệng cười, đưa tay nhận lấy xe lăn từ Khương Nghênh.
Khương Nghênh mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
“Khách sáo rồi.” Bùi Nghiêu đáp.
Khương Nghênh cười với Bùi Nghiêu, sau đó bước đến bên cạnh Khúc Tích.
Khúc Tích vội vàng khoác tay Khương Nghênh, nhỏ giọng nói: “Sao bà không nói với tôi là Bùi Nghiêu cũng đến?”
Khương Nghênh khẽ cười: “Hai người không phải đã nói rõ ràng rồi sao?”
“Nói rõ ràng thì nói rõ ràng rồi, nhưng cũng cần phải có thời gian chứ, nhỡ đâu anh ấy vẫn còn vương vấn thì sao?”
“Bà là sợ Bùi Nghiêu vẫn còn vương vấn, hay là sợ bản thân mình vẫn còn vương vấn?”
Khúc Tích trừng mắt nhìn Khương Nghênh: “Tất nhiên là sợ anh ấy còn vương vấn tôi rồi!”
Khương Nghênh trêu chọc: “Nếu đã sợ như vậy, sao còn hợp tác với anh ấy? Hơn nữa tôi nghe nói, hình như nhà máy của bà gặp chút vấn đề, cũng là do Bùi Nghiêu giúp bà giải quyết đấy.”
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích ấp úng: “Chuyện này khác, người ta cũng không thể vì chút tự trọng mà vứt bỏ cả tiền bạc được.”
“Ồ.” Khương Nghênh kéo dài giọng.
Khúc Tích: “…”
Khúc Tích nghẹn họng, không biết nên nói gì tiếp, lúc này Bùi Nghiêu đẩy Châu Dị đến sau lưng cô ấy, trầm giọng nói: “Đừng đứng đây nữa, có gì vào phòng rồi nói.”
Khúc Tích không ngờ Bùi Nghiêu lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, vì chột dạ nên mặt cô ấy đỏ bừng.
Bùi Nghiêu liếc nhìn gương mặt đỏ ửng của cô ấy, sau đó đẩy Châu Dị rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Bùi Nghiêu, Khúc Tích vội đưa tay lên xoa xoa ngực.
Vài phút sau, bốn người đã có mặt trong phòng bao.
Bùi Nghiêu kéo một chiếc ghế ra, đẩy Châu Dị đến trước bàn, sau đó nhấn phanh xe lăn, trêu chọc: “Được đấy, đỡ tốn một cái ghế.”
Châu Dị nhướng mày: “Sao? Ghế ở đây tính phí riêng à?”
“Không phải, ý tôi là, cái xe lăn này cũng khá tiện.”
“Nếu ông thích, sau này ra ngoài có thể ngồi thường xuyên.”
“Không cần đâu, tôi thích nhìn ông ngồi hơn.”
Vừa dứt lời, trong mắt Châu Dị hiện lên vẻ ranh mãnh, anh ta nghiêng đầu nhìn Khúc Tích: “Khúc tổng, nghe nói em có hứng thú với lão Kỷ?”
Khúc Tích vừa mới uống được nửa ngụm trà, nghe Châu Dị nói vậy liền bị sặc, ho sù sụ.
Thấy vậy, Khương Nghênh vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô ấy, đưa tay vỗ lưng cho cô ấy.
Khúc Tích nhận lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa len lén liếc nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu đang dựa người vào ghế, thấy cô ấy nhìn sang liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vẻ mặt khó đoán.
Khúc Tích chợt nhớ đến điều kiện cho vay tiền của Bùi Nghiêu hôm đó: Trước khi trả hết nợ, không được phép yêu đương.
Khúc Tích nghiến răng nghiến lợi, chột dạ nói: “Không… không có hứng thú.”
“Hửm?”
“Hơ hơ, em chỉ đùa với cậu ấy thôi.”
Nói xong, Khúc Tích cúi đầu uống trà.
Thấy Khúc Tích phủ nhận, Châu Dị quay sang nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu thản nhiên rót trà cho mình.
Châu Dị khẽ cười, nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Lão Bùi, không ngờ ông cao tay như vậy đấy.”
“Học theo ông đấy.”
Bên kia, Khúc Tích cắn chặt miệng cốc, nhìn Khương Nghênh với vẻ mặt đau khổ.
Khương Nghênh không nhịn được cười: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Tình yêu không làm tôi vui, tiền cũng chẳng khiến tôi hạnh phúc.”