Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 509




Tục ngữ có câu, vợ chồng đầu gối tay ấp.

Nhìn đôi vợ chồng này, nói không đáng thương là giả dối.

Lục Mạn nói xong, trừng mắt nhìn Châu Hoài An, hai mắt đỏ ngầu.

Châu Hoài An siết chặt tay đang bóp mặt Lục Mạn: "Tôi rất muốn xem, sau khi bà chết đi sẽ ám tôi như thế nào."

Lục Mạn: "Chuyện hối hận nhất đời tôi chính là lấy anh."

Châu Hoài An: "Đó là do bà đáng đời!"

Trong khi Châu Hoài An và Lục Mạn đang cãi nhau ầm ĩ, thì người đàn ông kia đã bắt đầu đào hố.

Người đàn ông nheo mắt nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ.

Anh ta làm việc rất nhanh, không bao lâu đã đào được một cái hố có độ sâu vừa phải

Người đàn ông cười nhìn Châu Hoài An: "Chú, chú xem cái hố cháu đào đã được chưa?"

Châu Hoài An liếc nhìn, buông tay đang bóp mặt Lục Mạn ra, lôi bà ta đến bên cạnh cái hố đã đào, dùng mắt ước lượng chiều cao, cau mày nói: "Hơi nông, đào sâu thêm chút nữa."

Người đàn ông cười nhếch mép, mỉa mai: "Chú định để bà ta đứng mà chôn à?"

Châu Hoài An: "Ừ."

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Loại người gây ra nhiều tội ác như bà ta, có chết cũng không đáng thương!"

Châu Hoài An liếc nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cười hì hì nói: "Bà ta phải quỳ xuống mới đúng, cái hố này quỳ xuống là vừa."

Nghe vậy, trên mặt Châu Hoài An hiện lên vẻ chế giễu: "Đúng vậy."

Nói xong, Châu Hoài An ra hiệu cho người đàn ông: "Bắt bà ta quỳ xuống."

Người đàn ông lùi về sau, cười nói: "Chú, đừng đùa cháu nữa, chúng ta đã thống nhất rồi, cháu không giết người."

Châu Hoài An: "Đồ nhát gan."

Nghe Châu Hoài An nói, người đàn ông đưa tay vuốt tóc, im lặng không nói gì.

Nếu người đàn ông không động thủ, Châu Hoài An sẽ là người phải ra tay.

Châu Hoài An nhanh chóng lấy một sợi dây thừng từ cốp xe, trói chặt Lục Mạn, đẩy bà ta xuống hố rồi đạp mạnh vào chân bà ta, buộc bà phải quỳ xuống.

Trong lúc đó, Lục Mạn không ngừng vùng vẫy, nhưng sức lực nam nữ khác biệt quá lớn, bà ta căn bản không phải là đối thủ của Châu Hoài An.

Nhìn Lục Mạn quỳ xuống rồi vẫn có ý định đứng dậy, Châu Hoài An nhặt chiếc xẻng sắt mà người đàn ông kia ném trên mặt đất lên, chĩa thẳng vào đầu bà ta: "Đừng có làm loạn, nể tình nghĩa vợ chồng trước đây, tôi không muốn động tay động chân với bà."

Lục Mạn tức giận nói: "Còn chuyện gì mà anh không dám làm chứ? Châu Hoài An, anh..."

Lục Mạn chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Châu Hoài An đã lóe lên tia hung ác lạnh người. Chẳng nói chẳng rằng, hắn ta giơ phắt chiếc xẻng sắt trong tay, nhắm thẳng đầu Lục Mạn mà bổ xuống.

Cùng với một tiếng hét chói tai, máu tươi từ trên đầu bà ta tuôn ra, nhuộm đỏ cả gò má.

Tiếng hét thảm thiết của Lục Mạn chẳng những không khiến Châu Hoài An động lòng, mà ngược lại, còn vẽ lên trên gương mặt hắn một nụ cười khoái trá.

Châu Hoài An chống hai tay lên xẻng, nhìn Lục Mạn với vẻ mặt dữ tợn: "Còn dám lộn xộn nữa không?"

Cú đánh chí mạng ấy đã dập tắt hoàn toàn khí thế ngạo mạn thường thấy của Lục Mạn. Giờ đây, trong đôi mắt bà ta chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng.

Thấy vậy, Châu Hoài An cười lạnh một tiếng, bắt đầu lấp đất xuống hố.

"Mụ đàn bà độc ác! Được sống sung sướng trong nhà họ Châu bao năm nay mà vẫn không biết đủ, dám cả gan cắm sừng lên đầu tôi!"

"Bà nói làm tất cả những chuyện này để trả thù tôi, nhưng căn bản không phải, là do trong xương cốt bà là loại đàn bà đê tiện."

Châu Hoài An vừa lấp đất vừa mắng chửi Lục Mạn, trông anh ta như một kẻ điên.

Người đàn ông đứng cạnh liếc nhìn anh ta một cái sắc lạnh, rồi quay gót bước về phía chiếc Passat.

Khoảng nửa phút sau, anh ta lên xe, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: “Trợ lý Trần, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ”

Tin nhắn vừa gửi đi chưa lâu, trợ lý Trần đã lập tức hồi đáp: Tự tìm đường rút lui an toàn.

Người đàn ông: Ok.

Gửi tin nhắn cho trợ lý Trần xong, người đàn ông thong thả lấy một điếu thuốc ngậm vào khóe miệng, nhưng không châm lửa. Hai tay đặt trên vô lăng, hắn ta đăm đăm nhìn Châu Hoài An bằng ánh mắt khó đoán.

Thấy Châu Hoài An đã lấp đất đến ngực Lục Mạn, hơi thở của bà ta yếu ớt, rõ ràng là sắp hết dưỡng khí, người đàn ông bèn không chần chừ thêm nữa, lập tức khởi động xe, nhấn ga phóng đi.

Lúc này Châu Hoài An gần như phát điên, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của người đàn ông kia.

Lục Mạn khó thở, há to miệng thở dốc.

Châu Hoài An tiếp tục hất đất, cho đến khi vùi lấp Lục Mạn đến tận cổ, hắn mới dừng lại, ném mạnh chiếc xẻng sắt xuống đất, rồi ngồi xổm xuống nhìn bà ta.

Đồng tử Lục Mạn giãn ra nhìn Châu Hoài An, cả người mơ màng.

Châu Hoài An đưa tay túm tóc Lục Mạn, ép bà ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi: "Khó chịu không?"

Thấy Lục Mạn không trả lời, Châu Hoài An cười lớn.

Sau khi lái xe rời khỏi đó không lâu, người đàn ông liền gọi điện cho trợ lý Trần.

Cuộc gọi được kết nối, người đàn ông cười khẩy nói: "Trợ lý Trần, tôi đã ra khỏi đó rồi."

Trợ lý Trần: "Tôi đưa người đến đón anh."

Người đàn ông: "Cảm ơn trợ lý Trần."

Trợ lý Trần cúp điện thoại, một mặt sắp xếp người xuống đón, một mặt lập tức gọi điện báo cảnh sát: "Xin chào, tôi muốn báo án giết người..."