Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 498




Lục Mạn vừa gửi tin nhắn đi không lâu đã nhận được hồi âm: “Vâng.”

Nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, Lục Mạn thản nhiên hỏi cậu trai trẻ đang nịnh nọt bên cạnh: “Cậu nói xem trên đời này loại người nào kín miệng nhất?”

Cậu trai trẻ không hiểu ẩn ý trong lời nói của Lục Mạn: “Chị, em thấy em khá kín miệng đấy.”

Lục Mạn khẽ cười: “So với người chết thì sao?”

Cậu trai trẻ: “…”

Nhìn theo Lục Mạn rời đi, Vu Chính xoay người trở lại phòng khám.

Vừa bước vào cửa, hai cô y tá ở quầy lễ tân đã cười chào hỏi: “Bác sĩ Vu.”

Vu Chính cong môi cười nhạt, bước đến trước mặt hai người, đặt tấm séc Lục Mạn vừa đưa xuống, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ: “Điền năm triệu đi, rồi rút ra chia cho mọi người.”

Hai cô y tá đã theo Vu Chính từ những ngày đầu anh ta mở phòng khám, nghe vậy liền nhìn nhau, không ai hỏi nhiều, chỉ trêu chọc: “Bác sĩ Vu, anh sẽ không vì muốn chúng em được ăn sung mặc sướng mà cam tâm “bán thân” cho bà Lục đó chứ?”

Vu Chính khẽ cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán mỗi người một cái: “Các cô thấy Vu Chính này là loại người như vậy sao?”

Hai cô y tá gật đầu.

Vu Chính chống tay lên quầy lễ tân cười khẽ, một lúc sau, nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất, trầm giọng nói: “Thông báo cho mọi người, từ ngày mai không cần đến làm nữa.”

Hai cô y tá đang cười vui vẻ, nghe Vu Chính nói vậy, nụ cười lập tức cứng đờ.

Vu Chính mím môi, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, không châm lửa, trầm giọng nói: “Tôi muốn chuyển đến thành phố khác sinh sống, mọi người cũng nên nhân cơ hội này tìm công việc mới đi.”

Vừa dứt lời, hai cô y tá nhìn anh ta chằm chằm, tưởng anh ta đang đùa.

Sau khi xác định anh ta không nói đùa, hai cô y tá đồng thời đỏ hoe mắt.

“Bác sĩ Vu, có phải phòng khám gặp chuyện gì rồi không?”

“Bác sĩ Vu, nếu anh gặp khó khăn gì thì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết.”

“Bác sĩ Vu, anh nói gì đi chứ.”

Những y tá trong phòng khám của Vu Chính, ngoại trừ những người Lục Mạn nhét vào lúc trước, những người còn lại đều do anh ta trực tiếp tuyển dụng sau khi vừa tốt nghiệp đại học.

Hơn nữa, phần lớn đều là những cô gái xuất thân từ vùng sâu vùng xa, gia cảnh bình thường.

Những cô gái này đều từng nhận được ân huệ của Vu Chính, trong lòng ai nấy đều ghi nhớ lòng tốt của anh.

Nghe hai cô y tá hỏi dồn dập, Vu Chính lấy bật lửa từ trong túi ra châm lửa cho điếu thuốc, trêu chọc: “Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, không phải nên tranh thủ thời gian tìm bạn gái sao? Chẳng lẽ các cô muốn Vu Chính này tuyệt tự à?”

Lý do này của Vu Chính quá gượng ép, hai cô y tá căn bản không tin.

Vu Chính nói đùa: “Đợi tôi tìm được vợ rồi, có khi tôi sẽ quay lại.”

“Chúng em không đi đâu, anh cứ đi tìm vợ đi, chúng em sẽ ở lại phòng khám chờ anh về.”

Vu Chính nhướng mày: “Bám lấy tôi rồi à?”

Cô y tá không kìm được nghẹn ngào: “Bác sĩ Vu…”

Vu Chính ghét nhất là cảnh chia ly, anh ta đứng thẳng người, rít một hơi thuốc: “Dưới gầm trời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, sau này mọi người phải làm việc thật tốt, sống thật tốt, đừng làm tôi mất mặt, nghe rõ chưa?”

Hai cô y tá không nói gì, cúi đầu sụt sịt.

Vu Chính rút điếu thuốc ra, dập tắt, nhìn một trong hai cô y tá: “Hiếu thuận và ngu hiếu là hai chuyện khác nhau, mỗi tháng cô có thể cho bố mẹ một khoản tiền trong khả năng cho phép, nhưng không thể cứ mãi hy sinh vô điều kiện cho gia đình. Cô là con người, không phải là cái máy kiếm tiền.”

Nói xong, Vu Chính dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Cứ tiếp tục thế này, cô thử nghĩ xem, có người đàn ông nào dám yêu đương với cô? Đừng để mấy câu chuyện sến súa trên mạng tẩy não, cái gì mà anh ta không muốn cùng cô gánh vác mọi chuyện chính là không yêu cô. Đều là người trưởng thành rồi, yêu đương là chuyện của hai người, chứ không phải làm từ thiện.”

Cô y tá biết Vu Chính thật lòng muốn tốt cho mình, càng khóc lớn hơn.

Vu Chính nói hết những lời muốn nói, dập tắt điếu thuốc: “Thôi, tôi còn có việc, mọi người thu dọn đồ đạc đi, có thể tan ca rồi.”

Dứt lời, Vu Chính bước về phía phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng nghỉ ngơi, Khương Nghênh đang ngồi trên ghế, thấy Vu Chính đẩy cửa bước vào, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Lục Mạn đi rồi à?”

“Ừ.” Vu Chính đáp.

Nói xong, anh ta bước tới, lấy chiếc USB đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, sao chép đoạn video trong phòng điều trị vào đó, sau đó đưa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh đưa tay nhận lấy: “Anh định thế nào?”

Vu Chính mỉm cười đáp: “Đi du lịch, đi khắp nơi.”

“Ừ, đi giải khuây một chút cũng tốt.”

Vu Chính cúi đầu nhìn Khương Nghênh: “Tôi định đổi nghề, nghề này không hợp với tôi.”

Khương Nghênh bật cười: “Anh định đổi nghề gì?”

Vu Chính suy nghĩ một lúc, cười nửa miệng: “Tôi định đi làm trai bao, tìm một nữ tổng tài bao nuôi tôi.”

Khương Nghênh: “Ý tưởng hay đấy, chỉ là thực hiện có lẽ hơi khó.”

Vu Chính: “Là con người, nếu không có ước mơ thì khác gì cá mặn sống qua ngày?”