Khúc Tích không tin Bùi Nghiêu lại không biết câu trả lời hiển nhiên như thế.
Khúc Tích cười gượng gạo: "Haha, làm gì có phú nhị đại nào ngốc nghếch mà lắm tiền như thế, em chỉ trêu thằng bé thôi mà."
Bùi Nghiêu: “Ồ?”
Khúc Tích: “…”
Bùi Nghiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, không để lộ cảm xúc thật: "Tôi còn tưởng em đang nói tôi đấy chứ."
Nghe vậy, Khúc Tích mặt đỏ bừng: “Ơ, haha, anh Bùi, anh cứ đùa".
Bùi Nghiêu ung dung vươn tay cầm tờ giấy nợ trên bàn, không điền thêm bất kỳ con số nào, gấp gọn rồi cất vào túi áo, cười khẽ: "Ừ, bình thường tôi hay đùa lắm, nhất là với những người thân thiết."
Khúc Tích cảm thấy Bùi Nghiêu hôm nay có gì đó khác thường.
Nhưng cụ thể khác thường ở điểm nào, cô cũng không thể nói rõ.
Một lúc lâu sau, Bùi Nghiêu nói, Khúc Tích im lặng lắng nghe.
Mãi sau đó, Khúc Tích mới nhận ra Bùi Nghiêu hôm nay lạ ở chỗ nào.
Bùi Nghiêu hôm nay thông minh bất thường!!
Bùi Nghiêu chợt hỏi: "Hình như dạo trước em có đầu tư vào một nhà máy phải không?"
Khúc Tích "ngớ người" ra: “Ừ, đúng rồi.”
Bùi Nghiêu trầm giọng hỏi: “Cụ thể là ở đâu?”
Khúc Tích thành thật trả lời: “Ở bên đường Nam Hòa.”
Bùi Nghiêu: "Dạo trước bên đường Nam Hòa có mấy vụ lùm xùm bán đất một miếng cho nhiều người, em có nghe nói không?"
Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích sững người vài giây rồi hỏi: "Khi nào cơ?"
Bùi Nghiêu: “Hình như khoảng một tháng trước.”
Khúc Tích: “…”
Vừa đúng vào lúc cô đầu tư xây nhà máy.
Dù Khúc Tích có kinh nghiệm trong ngành may mặc, nhưng cô lại không rành về đất đai nhà cửa.
"Không phải chuyên môn của mình."
Để chắc chắn, Khúc Tích đã nhờ người quen giới thiệu và giao toàn bộ việc kiểm tra giấy tờ đất đai cho họ lo liệu.
Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích bỗng thấy lòng đầy bất an.
Bùi Nghiêu cố tình ngừng lại, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Muộn rồi, tôi còn có việc ở công ty, hôm khác nói chuyện tiếp nhé."
Dứt lời, Bùi Nghiêu đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, sải bước ra ngoài.
Nhìn thấy Bùi Nghiêu toan bước đi, Khúc Tích vội vã chạy đến, chắn trước mặt anh: "Bùi tổng!"
Bùi Nghiêu cúi đầu, khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Khúc Tích ngập ngừng hỏi: "Bùi tổng, anh... có phải rất am hiểu về đất đai không?"
Bùi Nghiêu nhếch mép cười, hỏi ngược lại: "Bùi thị khởi nghiệp bằng bất động sản, em nghĩ tôi có am hiểu không?"
Khúc Tích cười ngọt như mía lùi: "Bùi tổng tài giỏi, anh có thể giúp em xem qua miếng đất của em được không ạ?"
Dứt lời, Khúc Tích ngước nhìn Bùi Nghiêu, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn Khúc Tích: "Hình như không tiện lắm thì phải?"
Khúc Tích ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên: "Chúng ta... không phải là bạn sao?"
Bùi Nghiêu nhìn đôi môi đỏ mọng của Khúc Tích: “Vậy à?”
Khúc Tích khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn rồi!”
Bùi Nghiêu cười khẩy: "ôi chỉ sợ hiểu lầm là tôi đang bám riết lấy em thôi."
Khúc Tích nghẹn lời, cười trừ: "Em biết anh không phải người như vậy, chuyện lần trước ở cửa nhà em chỉ là hiểu lầm thôi mà."
Bùi Nghiêu gật đầu: "Em nghĩ vậy là tốt nhất rồi. Tuy tôi thích giúp đỡ mọi người, nhưng ôiớ rất sợ bị hiểu lầm."
Khúc Tích bĩu môi: "Có ma mới tin anh!"
Đều là người trưởng thành cả rồi, ai mà chẳng hiểu trong lòng người kia đang toan tính điều gì?
Chỉ là ai cũng đang "giả câm giả điếc", xem như không có chuyện gì xảy ra mà thôi.
Hai người đạt được thỏa thuận, Khúc Tích tiễn Bùi Nghiêu ra cửa.
Nhìn theo bóng xe Bùi Nghiêu khuất dần, Khúc Tích buột miệng: "May mà mình chuồn lẹ, chứ đàn ông như Bùi Nghiêu mà thông minh lên thì đúng là đáng sợ thật."
Nói xong, Khúc Tích lắc đầu: “Sao lúc đó lại nghĩ anh ta "ngốc" nhỉ?”
Nhưng cũng may, nhìn thái độ của Bùi Nghiêu lúc này, có vẻ anh ta cũng không còn quá "say mê" mình nữa.
Bên kia, Bùi Nghiêu phóng xe trên đường, trong lòng lâng lâng khi nhớ lại vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa nịnh nọt của Khúc Tích.
Đang đắc ý hồi tưởng, nụ cười trên mặt Bùi Nghiêu bỗng tắt ngấm khi cảnh tượng ở cửa hàng tiện lợi hôm nào bất chợt hiện về.
Những lời cô ấy nói ở cửa hàng tiện lợi hôm đó... liệu có phải là đang từ chối mình không?
Châu Dị từng bảo: "Cậu mà áp dụng mấy chiêu kinh doanh vào tán gái thì kiểu gì chẳng đổ."
Bùi Văn Hiên từng nói: "Tình cảm không thể cứ xông thẳng, đôi khi phải biết "lùi một bước để tiến ba bước"."
Giờ thì mình cũng đã "học lỏm" được vài "chiêu độc" của hai người họ, còn hiệu quả thì... xem ra cũng tạm ổn phết chứ bộ!
Bùi Nghiêu vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, một lúc sau, anh chợt bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Vừa kết nối, Bùi Nghiêu ung dung hỏi: "Miếng đất hôm trước nhờ cậu điều tra sao rồi?"
Đầu dây bên kia đáp: "Bùi tổng, đã tra xong rồi. Miếng đất của Khúc tổng đúng là dính phải vụ "một đất nhiều chủ" thật."
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Có cách nào giải quyết không?”
Đầu dây bên kia đáp: "Cách thì có, nhưng thủ tục hơi rắc rối một chút. Hơn nữa, cần anh đích thân ra mặt" mới giải quyết được."
Bùi Nghiêu trầm giọng đáp: “Ừ, biết rồi.”
Nói xong, Bùi Nghiêu lại dặn dò: “Đừng để người của Khúc Tích biết chuyện này.”
Đầu dây bên kia: “Vâng.”
Cúp máy, Bùi Nghiêu đưa tay day day trán, lẩm bẩm: "Cưa gái đúng là công việc hao tổn chất xám mà."