Thỏa thuận mà Châu Dị và Lục Mạn đạt được là chấm dứt mọi ân oán giữa hai thế hệ của họ.
Tuy nhiên, ân oán giữa bà ta và Chu Hoài An là chuyện của thế hệ trước, không liên quan gì đến thỏa thuận giữa anh và bà ta.
Trợ lý Trần vừa dứt lời, Châu Dị liền ném chìa khóa xe cho anh ta.
Trợ lý Trần bắt lấy, xoay người đi mở cửa xe.
Châu Dị cúi người lên xe, duỗi chân ra, đợi trợ lý Trần lên xe xong mới nói: "Báo với mấy lão già ở trụ sở chính mau chóng hành động đi, nói với họ, nếu còn chần chừ, họ sẽ bị Lục Mạn đá bay ra khỏi cục."
Trợ lý Trần vừa lái xe vừa nói: "Tôi sẽ liên lạc với mấy lãi già đó ngay."
"Ừm, nếu cần thiết thì dùng chút biện pháp mạnh."
"Vâng."
Xe từ từ lăn bánh, trợ lý Trần liếc nhìn Châu Dị, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Châu Dị nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng nói: "Có gì cứ nói thẳng ra."
"Hình như phu nhân cũng đã biết chuyện Chu Hoài An trở về."
Khi nhắc đến Khương Nghênh, vẻ hung dữ trên mặt Châu Dị dịu đi đôi chút, anh đáp nhẹ một tiếng: "Ừm."
"Phu nhân luôn cho người của Cát Châu theo dõi, có lẽ là vì lo lắng Chu Hoài An sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt anh."
Vài lời của trợ lý Trần như rót mật vào tai, xua tan hoàn toàn vẻ thâm hiểm mà Châu Dị mang từ nhà họ Châu về. Anh đưa tay xoa nhẹ trán, khóe môi khẽ cong lên: "Tôi biết."
Nói xong, Châu Dị buông tay xuống, bổ sung thêm một câu: "Đừng để người của Cát Châu phát hiện ra người của anh."
"Hiểu rồi ạ."
"Cô ấy đang quan tâm đến tôi đấy."
Trợ lý Trần thành thật đáp: "Vâng, ai cũng thấy phu nhân rất tốt với anh."
Nghe vậy, Châu Dị nghiêng đầu nhìn trợ lý Trần, ánh mắt nheo lại đầy nghi hoặc: "Trần Triết, sao tôi có cảm giác cậu đang mồm mép lấy lệ với tôi thế nhỉ?"
Trợ lý Trần vội vàng thanh minh: "Chủ tịch, tuyệt đối không phải, lời tôi nói ra toàn thật lòng đấy ạ".
Châu Dị khẽ cười nhạt: "Cuối tuần này tôi đi phẫu thuật rồi, tuần sau cậu đến công ty để mắt một chút nhé."
"Anh cần nghỉ ngơi bao lâu ạ?"
"Chưa rõ, tôi sẽ nghe theo chỉ định của bác sĩ."
Trợ lý Trần gật đầu, một lúc sau mới dè dặt hỏi: "Chủ tịch, sau khi phẫu thuật xong, có phải anh sẽ phải..."
Châu Dị nhướng mày: "Phải cái gì cơ?"
Trợ lý Trần dè dặt nói: "Kiêng... khem chuyện chăn gối."
Nụ cười trên mặt Châu Dị vụt tắt, anh liếc xéo trợ lý Trần: "Trần Triết, cậu là ông chủ quán trà bị đuổi việc à?"
Trợ lý Trần: "..."
"Chuyện gì không nói, lại đi nói chuyện đó?"
Thấy sắc mặt Châu Dị lạnh tanh, trợ lý Trần vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, tập trung lái xe, không dám hé răng thêm nửa lời suốt quãng đường còn lại.
Hơn một tiếng sau, xe đến công ty.
Châu Dị đẩy cửa bước xuống, trợ lý Trần vội vàng đi theo sát phía sau.
Hai người cùng vào thang máy lên tầng, Châu Dị thản nhiên hỏi: "Cậu và Nhậm Huyên vẫn chưa tiến triển gì thêm à?"
Trợ lý Trần bất ngờ khi Châu Dị đột ngột hỏi chuyện này, tay đang bấm thang máy khựng lại, sau đó đáp: "Vẫn chưa ạ."
Châu Dị trêu chọc: "Trần Triết."
Trợ lý Trần bấm xong nút thang máy, lùi về sau Châu Dị một bước: "Chủ tịch, anh cứ nói đi ạ."
"Hai năm nay để cậu giấu kỹ quá, giờ quên cả cách tán gái rồi à?"
Trợ lý Trần liếc nhìn camera giám sát, cẩn trọng đáp: "Cẩn thận chút sẽ không phải hối hận về sau ạ"
Châu Dị bật cười tán thưởng: "Không tồi."
Điều Châu Dị đánh giá cao nhất ở Trần Triết chính là sự kiên định này. Từ khi anh tiết lộ kế hoạch cho cậu ta vài năm trước, ngày nào Trần Triết cũng luôn nhất quán, chưa từng lơ là hay sơ suất.
Một lát sau, cửa thang máy mở ra, Châu Dị sải bước ra ngoài, trầm giọng nói: "Nhậm Huyên là người tốt, có thể thấy qua việc cô ấy nhận phim của Thiệu Hạ lần này, cô ấy là người trọng tình trọng nghĩa."
"Vâng."
Bấy giờ, trong phòng làm việc của giám đốc bộ phận quan hệ công chúng.
Khương Nghênh ngồi trên ghế làm việc, cẩn thận lấy từng tấm ảnh trong phong bì ra, đặt lên bàn và chăm chú quan sát.
Tô Vân trong ảnh để tóc ngắn đầy cá tính, nụ cười quyến rũ mê hoặc lòng người.
Người đàn ông ngồi đối diện bà ấy trông điềm đạm, có lẽ lớn tuổi hơn bà ấy.
Khương Nghênh vẫn còn nhớ rõ kiểu tóc này của Tô Vân, bà đã cắt nó hai tháng trước khi vụ tai nạn xảy ra.
Khương Nghênh vẫn còn nhớ rõ như vậy là bởi vì vào khoảng thời gian đó, Tô Vân đột nhiên thay đổi như một người khác, không còn đánh mắng cô nữa, mối quan hệ với Khương Tân Viễn cũng dần dần trở nên hòa thuận.
Lúc đó, Khương Nghênh luôn nghĩ rằng Tô Vân thay đổi là do Khương Tân Viễn muốn quay về với gia đình.
Thế nhưng, nhìn những bức ảnh này, có vẻ như sự thật không phải như cô từng nghĩ.
Khương Nghênh hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trong ảnh.
Cô chắc chắn người đàn ông này chưa từng xuất hiện trong ký ức tuổi thơ của mình.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, bưng tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, dựa lưng vào ghế, thở dài.
Những bức ảnh này xuất hiện thật kỳ lạ và bất ngờ..
Rốt cuộc là ai đã gửi những bức ảnh này cho cô?
Mục đích gửi những bức ảnh này cho cô là gì?
Đang mải mê chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng Khương Nghênh giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột.
Khương Nghênh đưa mắt liếc nhìn màn hình điện thoại. Dãy số được mã hóa hiện lên khiến cô thoáng chần chừ. Sau một thoáng do dự, cô rốt cuộc cũng đưa tay nhấc máy, giọng nói thận trọng cất lên: "A lô, xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?"
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, đều đều mà lạnh lẽo: "Giám đốc Khương, bức ảnh đó... đẹp chứ?"